: Coi trời bằng vung
Một lượng lớn xe hướng về đỉnh núi Yên Long, có xe tư nhân, cũng có xe với màu sắc rất đặc biệt.
Đường núi gập ghềnh, cộng thêm bị những chiếc xe lên núi lúc trước chặn lại, mọi người muốn lên núi thì chỉ có thể dừng xe ở chỗ này, sau đó đi bộ lên trên.
“Đại thống lĩnh Trịnh, sao ngài cũng đến đây thế?”
Một số người vừa xuống xe nhìn thấy Trịnh Nam Thiên vừa bước xuống từ một chiếc xe có màu sắc đặc thù, từng người đều mừng như điên, vội vàng đến gần.
“Xảy ra chuyện lớn như thế, sao tôi có thể không đến được chứ? Các người đang làm gì vậy, tụ tập hết ở đây làm gì?” Sắc mặt của Trịnh Nam Thiên cũng rất khó coi, lạnh lùng quát hỏi.
“Chúng tôi cũng đến đây để cứu người, bác sĩ Lâm kia điên rồi, muốn đại khai sát giới ở trên đó, sao chúng tôi có thể để cho cậu ta làm loạn được chứ?”
“Đúng thế, tôi nhận được điện thoại, bác sĩ Lâm dùng thủ đoạn hèn hạ khiến Phan Quốc Chính của nhà họ Phan chết, trên đó không ai áp chế được cậu ta, hiện tại cậu ta vô cùng hung hăng phách lối, ngay cả hội trường hiệp hội võ đạo Giang Nam Tùng, cậu ta cũng không để vào mắt, dự định có oán báo oán, có thù báo thù, muốn giết rất nhiều người trên đó, đại thống lĩnh Trịnh, ngài đến thì tốt quá rồi, có ngài ở đó, tôi tin bác sĩ Lâm tuyệt đối không dám lỗ mãng nữa”
“Nói rất đúng, bác sĩ Lâm này thật đúng là coi trời bằng vung”
“Nhất định không thể để cho bác sĩ Lâm muốn làm gì thì làm”
“Đại thống lĩnh Trịnh, việc này ngài không thể khoanh tay đứng nhìn đâu đấy nhé” Mọi người lòng đầy căm phẫn, nhao nhao nói.
Sao Trịnh Nam Thiên có thể không biết chuyện trên đó?
Lúc ông ta nhận được tin tức cũng cảm thấy giật mình.
Thật ra ông ta cũng vừa về Yến Kinh, vừa đến Yến Kinh đã nhận được tin tức Phan Lâm muốn quyết đấu sinh tử với Phan Quốc Chính, Phan Quốc Chính có bối cảnh gì, Trịnh Nam Thiên biết rất rõ ràng, đằng sau người này chính là Khổng Hằng Sơn - Khổng Kỳ Thánh đấy, người này có thể trêu chọc vào ư?
Vốn dĩ Trịnh Nam Thiên âm thầm cầu nguyện vị Khổng Kỳ Thánh này đừng đến núi Yên Long, nếu không chỉ sợ có chuyện không hay xảy ra.
Ông ta xem như hiểu rõ tính cách của Phan Lâm, nào ngờ sự việc lại phát triển theo đúng hướng mà ông ta lo lắng nhất.
Kết quả là ông ta vội vã buông hết mọi chuyện trong tay xuống, hấp tấp đến đây.
Nhưng đến hiện trường, nhìn thấy chiến trận này, Trịnh Nam Thiên càng thêm khẩn trương hơn.
Những gia tộc kia, thể lực, thậm chí là các nhân vật lớn ở Yến Kinh đều đã đến, trên thực tế chuyện này cũng là hợp tình hợp lý, nhưng ngoại trừ những người này, ở hiện trường còn có mặt của những sự tồn tại vô cùng ghê gớm.
Những sự tồn tại khủng khiếp không thể lộ, lúc này, thế mà ngay cả bọn họ cũng bị kinh động, đủ để thấy thế cục đã nghiêm trọng đến mức nào.
Trịnh Nam Thiên hít một hơi thật sâu, sau đó lạnh lùng nói.
“Chuyện ở núi Yên Long sẽ do chính phủ xử lý, hiện tại tôi sẽ phải người phong tỏa núi, bất kỳ ai đều không được phép tùy tiện đi vào, hiểu chưa?”
“Cái gì?” Mọi người ngạc nhiên.
“Đại thống lĩnh Trịnh, chuyện này.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho người thân và bạn bè của các vị, để tránh phiền phức và duy trì trật tự, phong tỏa núi cũng là quyết định sau khi chính phủ liên tục cân nhắc.” Trịnh Nam Thiên tiếp tục lạnh lùng nói, sau đó quay người dẫn theo thuộc hạ đi lên núi, một lượng lớn binh sĩ mang theo súng dựng khiến chắn trên đường, cấm bất kỳ kẻ nào lên núi.
Một hành động này khiến cho không ít người oán than, nhưng bởi vì là yêu cầu của chính phủ, cho nên không ai dám làm loạn.
Trong lòng Trịnh Nam Thiên nóng như lửa đốt, gần như dẫn theo chiến sĩ chạy như bay lên núi.
Mà lúc này trên đỉnh núi, thể cục cũng trở nên vô cùng vi diệu.
Phan Phi Anh bị ép phải nhảy núi, Võ Hoàng tức hổn hển, mặt đỏ bừng nhìn Phan Lâm, nhưng không dám ra tay.
Những người còn lại cũng như thế, cao thủ liên tiếp bị giết.
Còn lại đám người không đánh được Phan Lâm, thân phận lại nhỏ bé thì chỉ đứng tại chỗ run lẩy bẩy, mặc người chém giết.
Đương nhiên người hoảng sợ nhất không phải người nhà họ Phan mà chính là Khổng Hằng Sơn.
Ông ta ngồi trên xe lăn, gương mặt già nua kia vô cùng khó coi, ông ta nghiêm túc nhìn bóng dáng đang đi đến.
Đám người đứng chắn trước mặt, muốn bảo vệ ông ta kia cũng vô cùng run rẩy.
Trên thực tế bọn họ cũng sợ hãi Phan Lâm, nhưng đây là chức trách, bọn họ đâu dám trốn đi.
“Đều tránh ra đi!” Khổng Hằng Sơn hít một hơi thật sâu, nói với đám người trước mặt.
"Ông Khổng.”
“Ngài Khổng”
Mọi người quay đầu ngạc nhiên kêu lên.
“Tránh hết ra, lão già này sống lâu như thế, có dạng sóng gió gì mà chưa thấy qua chứ? Chỉ là một thằng nhóc mà thôi, còn chưa đủ dọa được tôi” Khổng Hằng Sơn quát.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau cùng vẫn quyết định tản ra.
Vẻ mặt Khổng Hằng Sơn kiến nghị, ngưng trọng nhìn chằm chằm Phan Lâm đang đi đến, mặt không đổi sắc.
Mặc dù ông ta có danh xưng Kỳ Thánh, nhưng không phải Thánh Nhân, không thể không có cảm xúc sợ hãi.
Nhưng năng lực điều chỉnh cảm xúc của ông ta là số một, nếu không đầu thể có trình độ này trên phương diện chơi cờ.
“Cuộc sống giống như một ván cờ này, chẳng qua hôm nay bàn cờ này của Khổng Hằng Sơn tôi cũng không phải thuận buồm xuôi gió, hôm nay đi sai một nước, không cách nào đi lại, người trẻ tuổi, nếu như cậu muốn ra tay thì cứ tới đi, chẳng qua tôi nói cho cậu biết, nước cờ này của cậu cũng tuyệt đối không phải nước cờ hay!” Khổng Hằng Sơn trầm giọng nói.
“Đây có phải là nước cờ tốt hay không, từ trước đến giờ không phải do người thua nói, nếu như cuộc đời là một ván cờ, ai có thể nhìn thấy sau cùng? Ai có thể từng bước đều đi nước tốt nhất? Đơn giản mà nói, mỗi một bước đi đều có nuối tiếc, không nên hối hận, đi rồi thì thôi, nếu hạ cờ rồi mà vẫn còn lo trước lo sau, ván cờ này sao có thể chơi tốt?” Phan Lâm lạnh nhạt nói.
“Hừ, nghé con mới sinh không sợ cọp! Cậu sẽ phải hối hận thôi!” Khổng Hằng Sơn lạnh nhạt nói.
“Chuyện sau này thì để sau nói, ông Khổng, ông và tôi đã kết thành tử thù, nếu như tôi để ông rời đi, chỉ sợ người bên cạnh tôi sẽ càng thêm không an toàn, việc đã đến nước này, tôi chỉ có thể tiễn ông đi trước, chắc hẳn ông không có ý kiến gì đúng không?” Phan Lâm lạnh nhạt nói, sau đó không biết lấy đâu ra một bình sứ và một chiếc kim châm cứu, anh đổ dung dịch trong bình sự lên kim châm cứu.
Trong khoảnh khắc đó, chiếc kim châm cứu kia lộ ra bảy sắc cầu vồng, nhìn qua vô cùng lộng lẫy.
Thế nhưng tất cả mọi người đều biết trên chiếc kim châm cứu này, tất nhiên là có loại độc dược mạnh nhất của bác sĩ Lâm.
Khổng Hằng Sơn ngạc nhiên nhìn chiếc kim châm cứu kia, bờ môi mấp máy còn muốn nói gì đó, thế nhưng dường như Phan Lâm đã không còn muốn lãng phí thời gian nữa.
Anh đột nhiên đưa tay ra, túm lấy cổ Khổng Hằng Sơn, nhấc toàn bộ người ông ta lên khỏi xe lăn, một tay túm cổ ông ta, tay còn lại giơ cao kim châm cứu, chuẩn bị đâm xuống.
“Đừng mà!”
"Ông Khổng.”
“Không.”
Hiện trường có rất nhiều người nghẹn ngào hét lên, nhưng không mang đến tác dụng gì.
Phan Lâm đã nói lên sát tâm, anh không thể nào buông tha cho Khổng Hằng Sơn.
Bởi vì người này dám lấy người bên cạnh anh để uy hiếp anh.
Đối với Phan Lâm mà nói, đó chính là cẩm chế.
Bởi vậy anh không chút nương tay.
Thế nhưng ngay tại lúc chiếc kim châm cứu chuẩn bị đâm vào trong cơ thể Khổng Hằng Sơn, một tiếng hét tức giận vang vọng.
“Nhóc Lâm, cậu nhanh chóng dừng tay cho tôi!”
Phan Lâm nhướng mày, động tác theo đó dừng lại, đã thấy Trịnh Nam Thiên dẫn theo binh sĩ xông đến.
Trịnh Nam Thiên vội vàng gào thét.
“Nhóc Lâm, cậu đừng làm loạn, nhanh dừng tay!”
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...