Điều này khiến cho toàn bộ người có mặt trên đỉnh Yên Long đều sợ ngây người.
Chiêm Nhất Đạo và Bạch Thiếu Quân đều là người của Phan Lâm, đây là chuyện ai cũng biết, nhưng hiện tại bọn họ muốn làm gì? Câu nói kia của bác sĩ Lâm là có ý gì? “Bác sĩ Lâm, cậu muốn làm gì?” Phan Phi Anh lập tức đứng dậy, tức giận quát to. “Khốn kiếp, bác sĩ Lâm, chẳng lẽ cậu còn muốn ra tay với ông Khổng ư? Tôi nói cho cậu biết nhé, nếu như cậu dám thương tổn đến một sợi tóc của ông Khổng đây thì ở Yến Kinh này, thậm chí là trong cả nước cũng không nơi nào có thể chứa chấp nổi cậu." Giang Nam Tùng cũng giận tím mặt, chỉ vào Phan Lâm rồi mắng. “Bác sĩ Lâm, cậu đừng quá đáng!” “Ông Khổng đây sao có thể là người cậu động tới được?” “Cậu biết người này là ai không? Cậu muốn cả nhà đều xuống địa ngục à?” “Cậu có biết mình đang làm gì hay không? Cậu dựa vào đâu mà đấu với ông cụ Khổng chứ?” “Thằng ranh con này, không biết trời cao đất rộng” “Cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu phần lượng.
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều không ngừng chỉ trích chửi rủa Phan Lâm, trong lòng tất cả đều căm phẫn, không kìm lòng được. “Bác sĩ Lâm, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám động đến một ngón tay của ông cụ Khổng, bây giờ ông đây sẽ chém chết tươi cậu!” Một người đàn ông trung niên có râu cá trê đứng dậy, phẫn nộ quát.
Lúc nói chuyện, toàn bộ người phía sau ông ta đều đứng ra, từng người đều nhìn chằm chằm Phan Lâm. Chỉ cần người đàn ông trung niên kia ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ cùng nhau xông lên giết chết Phan Lâm. Phan Lâm nghe thấy tiếng thì quay sang nhìn người đàn ông trung niên kia. “Ông và ông Khổng đây có quan hệ như thế nào?” “Không có quan hệ gì hết, có lẽ ông Khổng cũng không biết tôi, nhưng kẻ hèn này vô cùng kính nể ông Khổng, không quen nhìn cậu hung hằng ngang ngược như thế, sao nào? Cậu có ý kiến gì không?” Người đàn ông trung niên kia khẽ nói.
Phan Lâm khẽ gật đầu. “Theo như tôi thấy, chẳng qua ông cũng chỉ muốn nịnh bợ ông Khổng mà thôi, cho nên mới ra mặt, hy vọng có thể leo lên cành cây cao của ông ta, đúng không?”
Sắc mặt của người đàn ông trung niên thay đổi, lập tức phủ nhận. “Cái gì? Cậu đừng có mà ăn nói lung tung, tôi chỉ đơn thuần sùng bái ông Khổng đây, chỉ có thể mà thôi.”
Tuy ngoài miệng người đàn ông trung niên này không thừa nhận, nhưng Phan Lâm đã nói đúng, không chỉ riêng người đàn ông trung niên này mà rất nhiều người có mặt ở hiện trường đều có ý định này.
Nhưng Phan Lâm sao có thể chịu đựng để những người này coi mình là công cụ để sử dụng.
Phan Lâm nhìn chăm chăm người đàn ông trung niên kia, một lát sau, anh đột nhiên sải bước đi đến.
Sắc mặt của người đàn ông trung niên đó thay đổi, hai tuyệt đỉnh cao thủ của Khổng Hằng Sơn đang đứng trước mặt Phan Lâm cũng cau mày, chuẩn bị ngăn Phan Lâm lại, thế nhưng đúng vào lúc này...
Vèo.
Cơ thể của Phan Lâm đột nhiên di chuyển, cả người giống như cuồng phong, trong nháy mắt đã đến trước mặt người đàn ông trung niên kia. “Hả?” Hô hấp của người đàn ông trung niên siết chặt, vội vàng lui lại, thế nhưng căn bản không kịp, tốc độ của Phan Lâm quá nhanh.
Chỉ thấy anh túm lấy người đàn ông trung niên kia, sau đó bỗng nhiên vung lên.
Vèo.
Người đàn ông trung niên đó bay ra ngoài ngay tại chỗ, rơi vào trên mảnh đất trống, ngã một cái đầu rơi máu chảy.
Phan Lâm cũng một lần nữa vòng trở lại, đứng bên cạnh người đàn ông. “Tổng giám đốc!” “Hả?” “Bác sĩ Lâm, cậu muốn làm gì, không cho phép cậu làm tổn thương đến tổng giám đốc!” Mọi người hò hét, toàn bộ xông đến.
Thế nhưng bọn họ vừa di chuyển.
Soạt.
Bạch Thiếu Quân đồng thời di chuyển, vươn một tay ra, mang theo sức lực nghìn cân, trực tiếp đánh bay mười mấy người này ra ngoài, người ngã ngựa đổ.
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Thiên kiêu Bạch Thiếu Quân ra tay, sao những người này có thể là đối thủ được? “Bác sĩ Lâm, tôi cảnh cáo cậu, đừng làm loạn, hiện tại là xã hội pháp trị, nếu như cậu dám ở chỗ này làm xằng làm bậy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu” Sắc mặt Giang Nam Tùng âm trầm, phẫn nộ gào lên.
Ông ta là hội trưởng hiệp hội võ đạo, Phan Lâm dám đánh bị thương người ở chỗ này, rõ ràng là không nể mặt ông ta.
Chẳng qua theo Phan Lâm, trên thực tế việc này đã không còn quan trọng nữa. Bởi vì trong lòng những người này chính là muốn anh chết, anh cần gì phải khách sáo với bọn họ chứ? “Giang Nam Tùng, ông không cần vội, một lát nữa sẽ đến lượt ông thôi.” Phan Lâm từ tốn nói.
Sắc mặt Giang Nam Tùng thay đổi. “Cậu có ý gì?”
Phan Lâm không lên tiếng, một tay tóm lấy người đàn ông trung niên mặt đầy máu me đang nằm trên đất kia nâng lên, lạnh lẽo nói. “Tôi nói này, hình như ông đã tính sai một chuyện, bây giờ Khổng Hằng Sơn tự thân khó mà đảm bảo, sao ông lại nghĩ đến chuyện ra mặt cho ông ta chứ? Ông... Ông không sợ tôi à?”
Sắc mặt người đàn ông trung niên giật mình, bị dọa đến mức cả người run rẩy. “Bác sĩ Lâm, cậu, cậu muốn làm gì, tôi nói cho cậu biết, cậu chớ làm loạn, chớ làm bị thương đến tôi, nếu không Nếu không...
Nhưng ông ta còn chưa nói xong thì răng rắc.
Một âm thanh vang giòn truyền đến, cổ của người đàn ông trung niên kia trực tiếp bị bẻ gãy, trong nháy mắt mất đi hô hấp, nặng nề rơi xuống Chết.
Toàn trường yên tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...