Chương có nội dung bằng hình ảnh
Giang Nam Tùng lấy lại tinh thần, ông ta khiếp.
sợ nhìn qua Phan Lâm.
Ông ta không phải người ngu, trong loại tình huống này, ông ta còn tuyên bố cái beep, Giang Nam Tùng lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía chỗ Khổng Kỳ Thánh.
Thế nhưng vào lúc này, Khổng Kỳ Thánh lại không hề nổi giận giống như trước.
Ông ta đột nhiên bình tĩnh lại, ngồi trên xe lăn, an tĩnh đánh giá Phan Lâm, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tư thái bình tĩnh như thế, trái lại càng khiến cho người ta thêm sợ hãi, giống như trước giờ bão táp, rất nhiều người đều cầu nguyện cho Phan Lâm.
Dù sao đắc tội với nhân vật khủng bố như thế, bác sĩ Lâm này, thật ra đã không khác gì người chết.
“Ông Khổng, mong ông bớt giận, bác sĩ Lâm tuổi trẻ nóng tính, không hiểu sự đời mới làm ra loại chuyện lỗ mãng như thế, xin ngài cho cậu ấy thêm một cơ hội đi”
Đoàn Gia Vĩ không dám do dự, là người đầu tiên xông lên cúi đầu xin Khổng Hằng Sơn tha thứ.
Thế nhưng Khổng Hằng Sơn tuyệt đối không để ý đến ông ta, chỉ lạnh nhạt nói.
“Đoàn Gia Vĩ, cậu đứng qua bên kia, chuyện này không liên quan gì đến cậu”
“Ông Khổng!”
Đoàn Gia Vĩ la lên.
“Sao thế? Đoàn Gia Vĩ, nhà họ Đoàn các người cũng dự định rời khỏi Yến Kinh à? Ra bên ngoài mưu sinh ư?”
Khổng Hằng Sơn đột nhiên hỏi.
Chỉ một câu đơn giản, trong nháy mắt đã khiến cho sắc mặt Đoàn Gia Vĩ trắng bệch.
Đây là uy hiếp, trắng trợn uy hiếp.
Rời khỏi Yến Kinh còn có thể đi ra bên ngoài mưu sinh ư? Chỉ sợ là ngay cả mạng cũng không còn.
Đối với Khổng Hằng Sơn này, Đoàn Gia Vĩ hiểu tất rõ.
Nếu như vị này nổi cáu, không ai ngăn được.
“Chuyện này...”
Đoàn Gia Vĩ há to miệng, không biết nên lên tiếng như thế nào.
Bên này Hà Sơn Niên cũng vội vàng đứng ra cầu xin.
Thế nhưng kết quả vẫn y nguyên khiến người ta tuyệt vọng như cũ.
Ngay sau đó Khổng Hằng Sơn đã không nghe lọt bất kỳ lời cầu xin của ai, ông ta đã nổi giận.
Khổng Hằng Sơn cho người đẩy xe lăn, đi đến chỗ Phan Lâm.
Phan Lâm hờ hững nhìn qua.
Khổng Hằng Sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, đồng thời lên tiếng.
“Ranh con, cậu biết đối với tôi mà nói, Phan Quốc Chính là ai không?”
“Không biết!”
Phan Lâm lắc đầu.
“Ông ta là ân nhân của tôi, ân nhân cứu mạng của tôi, giống như ba mẹ tái sinh”
“Thật sao?”
“Ba năm trước đây, tôi phát bệnh kỳ lạ, không còn sống được bao lâu nữa, đi tìm kiếm danh y, nhưng không ai chữa được, vào lúc tôi hấp hối sắp chết, là Phan Quốc Chính xuất hiện, kéo tôi từ quỷ môn quan về, cậu biết, nếu như ba năm trước đây, tôi chết đi sẽ có hậu quả như thế nào không?”
“Ông đã chết rồi, còn quan tâm đến hậu quả à”
“Đương nhiên quan tâm, mặc dù tôi chết rồi, nhưng gia tộc của tôi vẫn còn đó, người thân bạn bè của tôi vẫn còn đó, nếu như ba năm trước đây tôi chết đi, như vậy tất cả thân nhân, bạn bè của tôi đều sẽ phải chết thảm, không ai còn sống, tôi mà chết thì chính là diệt tộc, cậu hiểu chưa?”
Khổng Hằng Sơn lạnh nhạt nói.
“Ồ? Hậu quả nghiêm trọng như thế sao?”
Phan Lâm có chút ngoài ý muốn.
“Vì thế, không những cậu giết chết ân nhân của tôi mà còn là ân nhân của cả nhà tôi, cậu
- ---------------------------