Chương có nội dung bằng hình ảnh
Nói cho cùng Yến Kinh chính là Yến Kinh, người có thể đặt chân cắm rễ ở đây, đâu thể là một nhân vật nhỏ được chứ? Tuy thực lực của Phan Lâm trác tuyệt, cường đại, ở bên ngoài rất nổi danh, khả năng y thuật tuyệt thế khiến cho người ta sợ hãi thán phục, nhưng ông Mãn này cũng không phải hạng người ăn chay, bản thân ông ta cũng đã từng gặp qua không ít nhân vật lớn là bác sĩ có khả năng chữa bệnh kinh người, danh tiếng vang xa làm người ta kính nể.
Một bác sĩ Lâm ở Giang Thành, ông ta còn chưa đến mức cảm thấy sợ hãi.
“Uy hiếp ư? Bác sĩ Lâm à, nếu cậu muốn nghĩ như thế cũng không sao, đây không phải là điêu mà tôi cần phải cân nhắc đến, hiện tại tôi chỉ quan tâm đến việc cậu có đồng ý dựa theo lời tôi nói mà làm theo hay không, bác sĩ Lâm, tôi thấy cậu là hậu bối trẻ tuổi, có được thành tựu như ngày hôm nay cũng không phải là chuyện dễ dàng, chẳng qua chỉ bảo cậu cúi đầu khom lưng, chuyện này đối với cậu mà nói cũng không có tổn thất gì, nếu đổi lại thành những người khác, hôm nay cho dù không chết cũng sẽ bị lột mất một tầng da”
Vẻ mặt ông Mãn không chút thay đổi nói.
“Nếu đã như vậy, ông có thể ra tay được rồi đấy!" Phan Lâm cũng thẳng thắn lên tiếng, lười nói nhảm nữa.
“Bác sĩ Lâm, cậu thật sự lựa chọn như thế ư?”
“Tôi nói thật nhé, cho dù ông muốn tôi cứ vậy rời đi, thực ra cũng không thực tế cho lắm, người này dám đánh em gái tôi, hôm nay tôi nhất định phải phế đi anh ta, bảo anh ta đi vào gọi ông ra đây cũng chỉ trì hoãn thêm chút thời gian mà thôi, nếu như ông muốn ra mặt cho anh ta, hôm nay ngay cả ông, tôi sẽ trừng trị luôn một lần!”
Phan Lâm châm điếu thuốc, trong ánh mắt đều là sát khí.
Câu này vừa vang lên, ông Mãn cười ha hả.
“Ha ha ha, thật đúng là thú vị! Đã rất nhiều năm rồi tôi không còn gặp người nào trẻ tuổi lại nóng tính như thế, bác sĩ Lâm, cậu quả nhiên là rất thú vị, tôi biết, cậu không phải võ y bình thường, nghe nói thực lực của cậu rất lợi hại, người có võ đạo bình thường không phải là đối thủ của cậu, nhưng hôm nay...
Có lẽ cậu sẽ thất bại thôi.”
Nói đến đây, ông Mãn lập tức vung tay lên.
Người phía sau ông ta lập tức tản ra, một ông lão mặc trang phục cổ, trên mặt là những vết đồi mồi lốm đốm, chắp tay sau lưng đi lên phía trước.
“Đây là? Trân Văn Thanh? Trân tông sư?”
Bên này hơi thở của Bạch Thiếu Quân trở nên dồn dập, mắt trợn to.
“Ô? Thế mà lại có một hậu bối trẻ tuổi biết đến ông già này, không tệ, không tệ!”
Ông lão nhìn về phía Bạch Thiếu Quân, đánh giá một lượt, đôi mắt già nua vẩn đục cũng lóe lên ánh sáng.
“Là một hạt giống tốt, được lắm, được lắm, xem ra lớp nhân tài mới nổi như các cậu, chắc hẳn sẽ vượt qua đám người đời trước chúng tôi, sóng sau xô sóng trước, chẳng qua bây giờ các cậu vẫn chưa là đối thủ của tôi!”
“Trần Văn Thanh? Trần tông sư? Ai thế?”
Phan Lâm hít sâu một hơi thuốc, cũng không cảm thấy quá hứng thú, tùy ý hỏi một câu.
“Thây à, Trân Văn Thanh tông sư là vị tông sư đã thành danh từ ba mươi năm trước, dựa theo sự phân chia trong cấp bậc tông sư, ông ấy chính là thuộc về loại tuyệt đỉnh tông sư, trình độ võ đạo của ông ấy đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong, thực lực vượt xa tôi, hơn nữa còn không đơn giản, tôi gặp ông ấy gọi một tiếng lão tiên bối còn chưa đủ, chỉ là từ rất nhiều năm trước, Trần Văn Thanh tông sư đã rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, không nghĩ đến hôm nay lại gặp được ông ấy ở chỗ này.”
Bạch Thiếu Quân chậm rãi lây lại tinh thân, mở miệng giới thiệu.
“À, chẳng trách ông Mãn đây lại dám càn rỡ như thể, thì ra là do bên cạnh ông ta có người tài ba như vậy”
Phan Lâm khẽ gật đầu.
“Thầy à, không cần phải lo lắng, tuy có lẽ thực lực của Trần Văn Thanh tông sư này mạnh hơn tôi, nhưng tôi nghiêm túc đọ sức một lần cũng không phải không thể”
Bạch Thiếu Quân nghiêm
- ---------------------------