Chương có nội dung bằng hình ảnh
Người của Phan Lâm từ nhà họ Phan trở về.
Đối với thái độ của nhà họ Phan, người nọ chỉ
nói một câu.
“Đối phương đóng cửa không gặp”
“Tôi biết rồi”
Phan Lâm gật đầu.
Anh muốn chính là nhà họ Phan đóng cửa
không gặp.
Như vậy thì mình sẽ có lý do ra tay.
Dù sao nơi này cũng là Yến Kinh, là nơi ngọa
hổ tàng long.
Nước ở nơi này rất sâu, cho dù Phan Lâm đã
xưa đâu bằng nay, nhưng đến nơi này, vẫn cần
phải chú ý một chút.
Sáu giờ tôi, Phan Lâm bảo đám Chiêm Nhất
Đao chuẩn bị ở khách sạn, mình thì thay một bộ
âu phục sạch sẽ, sau đó đi xuống lầu.
Ở cửa khách sạn có đỗ một chiếc xe Porsche
màu đỏ, Kỳ Tuyết Mạn đứng ở cửa xe nhìn di
động.
Lúc này Phan Lâm mới thấy rõ bộ dạng của
người phụ nữ này.
Cái mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng như lửa,
da thịt trắng nõn, mái tóc dài qua eo giống như
thác nước, vô cùng xinh đẹp, bộ đồ màu đen để lộ
đáng người hoàn mỹ.
Không thể không nói, đây là một vưu vật tuyệt
sắc. Chẳng trách đàn ông đi ngang qua lúc trước,
đều rơi vào si ngốc.
Nếu không phải Phan Lâm cả ngày nhớ
thương cô gái xinh đẹp Lý Ái Vân, chỉ sợ đã bị giá
trị nhan sắc của người phụ nữ này hấp dẫn.
“Anh Lâm, ở bên này!” Kỳ Tuyết Mạn nhìn thấy
Phan Lâm, lúc này vẫy tay gọi.
Phan Lâm bước nhanh tới.
Kỳ Tuyết Mạn vội vàng mở cửa xe ở vị trí phụ.
Phan Lâm ngồi lên, xe lập tức khởi động.
“Đi đâu ăn?” Phan Lâm liếc mắt nhìn bên
ngoài cửa kính xe hỏi.
“Anh Lâm không phải người Yến Kinh đúng
không?”
“Giang Thành.”
“Một khi đã như vậy, vậy lần này chắc chắn
phải đưa anh đi ăn đặc sản của Yến Kinh tôi rồi...
Hả? Anh Lâm, vì sao ngôi lên xe rôi mà anh vẫn
còn đội mũ”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không phải... Chỉ là... Tôi cảm thấy chúng ta
đã là bạn, anh còn có gì bất tiện à?”
“Được rồi, để tôi cởi”
Phan Lâm cởi mũ ra.
Kỳ Tuyết Mạn nhìn gương mặt Phan Lâm,
bỗng nhiên hơi thở khó khăn.
“Anh Lâm, gương mặt này của anh... Rất
giống chủ tịch của Dương Hoa”
“Vậy sao? Tất cả mọi người đều nói như vậy”
Phan Lâm thuận miệng nói.
Anh dùng kim châm cứu thay đổi phía dưới,