Chương có nội dung bằng hình ảnh
Cơ thể đột ngột bị chấn động khiến Phan Lâm đau đớn đến mức tê tâm phế liệt.
Dường như đã có thứ gì đó bị nứt vỡ ra bên trong cơ thể anh.
Anh không dám tùy tiện xuất thủ nữa, vội vàng giơ cổ tay ra xem mạch.
Một lúc sau, Phan Lâm mới chợt nhận ra mọi chuyện.
"Uy lực của ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết đã vượt qua ngưỡng chịu đựng của thân thể con người, thân thể của anh cũng không chịu nổi nữal Nếu như lúc này anh tiếp tục chiến đấu, chỉ sợ là anh sẽ rơi vào tình cảnh bạo thể mà chết."
Phan Lâm cau mày, suy nghĩ biện pháp đối phó.
Trên thực tế, giới hạn chịu đựng của cơ thể anh là ba mươi giọt Lạc Linh Huyết, lúc anh mới bắt đầu ở Huyết Ma Tông đã có sự trợ giúp của các vị tiền bối và vận khí tốt, anh đã thành công hấp thụ năng lượng của ba mươi giọt Lạc Linh Huyết và trở thành thân thể Võ Thần, nhưng hiện tại thân thể của Phan Lâm đã đạt đến ngưỡng chịu đựng cuối cùng.
Phan Lâm bây giờ không có sự chuẩn bị từ trước, lại bị nhiễm độc sống, thân thể anh đang rơi vào trạng thái yếu ớt, lại đột ngột nạp vào trong cơ thể một nguồn năng lực mạnh mẽ như ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết, anh tự nhiên sẽ chịu không nổi.
Nếu anh không kịp thời dùng thuốc để tăng cường thể lực và giải tỏa năng lượng của Lạc Linh Huyết, tình hình có thể sẽ càng trở nên cực kỳ tồi tệ.
Cuộc chiến đương nhiên không thể tiếp tục nữa, và tình hình ở đây phải được giải quyết càng sớm càng tốt, anh cũng nên nhanh chóng rời khỏi đây.
Phan Lâm nghĩ tới đây, lập tức đem kim bạc đâm vào thân thể anh mấy cái.
Trong phút chốc, năng lượng hôn độn bên trong cơ thể anh lập tức ổn định.
Đúng lúc này Nghiêm Phong cũng xông lên phía trước tấn công anh, một chưởng đánh thẳng về phía anh.
"Chín ảnh trừ giết chưởng!" Một tiếng hét lớn, Nghiêm Phong xuất ra chín cái bóng dài kinh khủng giống như chiếc lá, đập vào tim Phan Lâm, muốn giết chết anh.
Phan Lâm ánh mắt có vài phân kinh ngạc nhưng lại không có lóe lên tia dao động.
Anh cũng không vội vàng tránh né mà giơ một chưởng ngăn lại.
Một chưởng này giỗng như đã dùng hết toàn bộ sức lực của Phan Lâm.
"Cái gì?" Nghiêm Phong hít một hơi thật sâu.
Ông ta thật sự không ngờ Phan Lâm lại có thế chống đỡ! Đối mặt với một cuộc tấn công dồn dập như vậy, anh lại không có né tránh hoặc thậm chí thực hiện các động tác phòng thủ.
Đây là anh có ý gì? Bỏ qua các cuộc tấn công của bọn họ sao? Nhưng coi như là anh mặc kệ chính mình, còn những người khác anh cũng không thèm để mắt tới sao? Người này làm sao có thể mạnh như vậy? Nghiêm Phong trong lòng cũng có chút không muốn tin.
Bất quá giờ phút này tên đã trên dây, không bắn không được, ông ta cũng không có khả năng thu chiêu, đành phải kiên trì đón lấy một chưởng này của Phan Lâm.
Tuy nhiên, cái kết quả khiến Nghiêm Phong vô cùng hối hận.
Bốp! Bốp! Bốp! Một chưởng dữ đội này của Nghiêm Phong dùng toàn bộ sức mạnh đánh vào ngực Phan Lâm, nó phát ra những âm thanh chói tai, nhưng cũng không thể lay chuyển được cơ thể của anh, những đòn tấn công còn lại chỉ là vô dụng.
- ---------------------------