Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tê điện chủ và các tôn trưởng đều đang gắt gao bao vây Phan Lâm, bọn họ cố gảng nắm chặt cây Châm Cốt trong tay không buông ra.
Cung chủ Mạc Tâm càng ra sức đâm cây Châm Cốt vào sâu bên trong thân thể anh.
Vào thời khắc này, cung chủ Mạc Tâm chỉ cần lấy Châm Cốt làm vật dân, không ngừng đưa khí kình hùng hậu của mình vào bên trong thân thể Phan Lâm, không bao lâu nữa Phan Lâm liên sẽ bạo thể mà chết.
Phan Lâm miệng phun ra một dòng máu, máu tươi không ngừng chảy dọc xuống mặt nạ sắt, đôi mắt của anh cũng một màu đỏ rực như máu.
Anh vừa thở hổn hển, vừa giữ chặt tay Mạc Tâm, khàn giọng nói: "Muốn giết tôi sao? E rằng không dễ dàng như vậy đâu!" "Anh tự tin cái gì? Với tình huống hiện tại, anh nghĩ mình có thể chạy trốn sao? Hay là anh nghĩ sẽ có người tới cứu anh?" Mạc Tâm cười lạnh nói.
“Bà cho răng sẽ không có ai cứu tôi?”
Phan Lâm đột nhiên hỏi lại.
Mọi người nghe được đêu choáng váng.
"Thì sao?" Cung chủ Mạc Tâm nhíu mày, trong lòng bà ta như đang suy nghĩ gì đó, bà ta đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Tuy nhiên, thứ mà bà ta nhìn thấy chính là Nghiêm Phong câm một thanh kiếm sắc bén đi tới và chém thẳng vào bà ta.
Không được! Cung chủ Mạc Tâm hét một tiếng dài, khí lực trong cơ thể bà ta nổ tung tại chỗ, luồn khí xung kích tản ra xung quanh như bom nổ gây chấn động.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Ngũ tôn trưởng, Trịnh Xuân Viễn, Ôn điện chủ và những người khác đang ở gần đều mất cảnh giác, bọn họ không kịp chuẩn bị nên đã bị luôn khí bạo phát xung kích này hất tung lên không trung, sau đó từng đợt người rơi thẳng xuống.
Ngay cả Nghiêm Phong cũng không may mắn thoát khỏi, cơ thể của ông ta bị chặn đứng lại, và ông ta không thể tiến đến gần hơn.
Nhưng ông ta tuyệt đối không chịu thua, ông ta dũng mãnh hít một hơi sâu, mạnh mẽ dùng kiếm chém tan những luôn khí xung kích này, ông ta tiến đến gân Mạc Tâm, sau đó dùng kiếm hướng vào yết hầu bà ta đâm thẳng! Bọn họ không thể tưởng tượng nổi nhát kiếm này ác liệt như thế nào.
Người bình thường hoàn toàn không thể tránh được.
Mạc Tâm cũng vậy! Quá khó khăn để tránh khỏi đòn tấn công của một cao thủ lợi hại thế này.
Nhưng Mạc Tâm làm sao lại không phòng bị trước? Vào thời khắc mấu chốt, bà ta nhanh tay lấy ra một cây kim bạc, đâm thẳng vào cổ họng.
Leng keng! Có một âm thanh va chạm rõ ràng vang lên.
Bọn họ nhìn thấy thanh kiếm sắc bén kia thực sự đã bị kim bạc từ ngón tay của Mạc Tâm chặn lại.
Có nhiều tia lửa bắn tung tóe ra khi hai vật va chạm vào nhau.
"Cái gì?" Vẻ mặt của Nghiêm Phong chợt biến đổi.
"Hừ!" Sát khí của Mạc Tâm bạo phát, bà ta búng nhẹ ngón tay.
Leng keng! Cây kim bạc lóe lên ánh sáng màu trắng bạc, và nó đã cắt ngang thanh kiếm của Nghiêm Phong.
Nghiêm Phong âm thầm nghiến chặt răng, vẫn muốn tiến lên giết bà ta thêm một lần nữa.
Nhưng đúng lúc này có rất đông người của