Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Cậu cũng bình tĩnh ghê nhỉ, hi vọng lát nữa cậu vẫn có thể giữ được vẻ mặt như thế này!" Trác Toàn Khôn híp mắt, đi thẳng về phía trước.
Những người xung quanh lập tức lùi ra theo phản xạ.
Bầu không khí lúc này trở nên rất nặng nề.
Giương cung bạt kiếm! "Cung chủ!" Sắc mặt Nhị Tôn Trưởng rất khó coi, ông ta quay phắt đầu lại, muốn xin cung chủ ra mặt ngăn cản.
Nếu là lúc trước, ông ta sẽ để mặc cho Phan Lâm và Trác Toàn Khôn đánh một trận.
Nhưng bây giờ biết được Trác Toàn Khôn có Kỳ Huyết, lại đã tu luyện Y Võ Tâm Kinh đến cấp cao nhất, trong lòng ông ta đã không còn tự tin được như ban đầu nữa.
Phan Lâm đấu với Trác Toàn Khôn thì chưa chắc sẽ thắng được.
Nếu thất bại, kết cục của Phan Lâm không biết sẽ thê thảm đến mức nào! Nhưng mà cung chủ Mạc Tâm lại không có ý muốn ngăn cản họ lại.
"Yên tâm đi Nhị Tôn Trưởng, các đệ tử muôn so tài với nhau thì cứ để chúng nó giao lưu đi, có tôi ở đây, náo loạn cũng không gây tai nạn chết người đâu”
Cung chủ Mạc Tâm bình thản nói.
"Nhưng mà..."
Nhị Tôn Trưởng mấp máy môi, nhìn thấy nét mặt của cung chủ Mạc Tâm, ông ta biết giờ đây mình có nói gì cũng vô dụng, đành phải im lặng.
"Phan Lâm, đừng nói tôi ức hiếp cậu, tôi cho cậu một phút đồng hồ để cậu dùng kim châm tăng sức mạnh của bản thân!" Trác Toàn Khôn mỉm cười.
"Như thế cũng không tốt lắm nhỉ?" "Có cái gì không tốt?" "Tôi sợ nếu như thể anh sẽ không có cơ hội ra tay!" Phan Lâm bĩnh tĩnh nói.
"Ha ha ha...
Cậu hài hước thật đấy!" Trác Toàn Khôn cất giọng cười lớn, sau đó híp mắt nói: "Nhưng tôi lo nếu cậu không dùng châm thì cậu sẽ không có cơ hội ra tay!" "Anh nghĩ thế à?" Phan Lâm suy tư một lúc rồi gật đầu: "Vậy được thôi, trước tiên tôi sử dụng châm để tăng thực lực vậy!" Nói xong anh lấy kìm châm cứu ra, bắt đầu châm lên người mình.
Trác Toàn Khôn cũng không gấp, khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười nhìn Phan Lâm châm cứu.
"A, Phan Lâm thật đúng là! Thế mà thật sự đồng ý đấu rồi" "Chờ xem đi, lát nữa sư huynh Toàn Khôn sẽ đánh anh ta đến ngã gục thôi!" "Đúng là không biết điêu, anh ta không thấy Trân Nhất Tường không cản lại nổi một chiêu của sư huynh Toàn Khôn sao? Thế mà anh ta lại dám đồng ý quyết đấu, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào”
"Loài nhãi nhép tôm tép mà thôi!" Một số đệ tử nhao nhao nói chuyện nhếch mép cười khẩy.
Người nhà họ Trác cũng cười hừ một tiếng, tất cả đều khinh thường anh.
- ---------------------------