"Cung chủ, việc này nên giải quyết thế nào cho ổn đây?" Tam Tôn Trưởng ghé sát vào cung chủ Mạc Tâm, sau đó lo làng hỏi. "Y ông thì sao?" Cung chủ Mạc Tâm dò hỏi. "Cung chủ, thật ra lúc trước tôi có nghe đồn ở trong cung, là cung chủ chuẩn bị thu nhận Trác Toàn Khôn làm đệ tử nhập thất, bây giờ lại đổi ý chuyển thành Phan Lâm, tất nhiên nhà họ Trác sẽ cảm thấy sốt ruột. Nếu hôm nay cung chủ không cho Trác Toàn Khôn một cơ hội, không những Trác Toàn Khôn sẽ rời khỏi Trường Sinh Thiên Cung mà sợ rằng nhà họ Trác s... trở nên xa lạ với Trường Sinh Thiên Cung ta, đến lúc đó, chúng ta không chỉ mất đi một thiên tài mà còn mất đi một nguồn viên trợ mạnh mẽ, cái mất nhiều hơn cái được!" Tam Tôn Trưởng tận tình khuyên bảo. "Tam Tôn Trưởng định..." "Hay là chúng ta cho Trác Toàn Khôn đi lên xem sao! Sức mạnh và thiên phú của Trác Toàn Khôn không hề thua kém Phan Lâm, vậy tại sao chúng ta vì một mình Phan Lâm mà chọc giận nhà họ Trác?" Tam Tôn Trưởng hạ giọng nói. "Ừm.."
Cung chủ Mạc Tâm suy nghĩ một chút, có vẻ hơi do dự. Hầu hết tôn trưởng và điện chủ cũng nhìn về phía bà ấy.
Trác Toàn Khôn lên đài thi đấu, nhìn qua thì đó là việc nhỏ nhưng lại liên luy rất nhiều điều quan trọng. Nếu có thể trở thành đệ tử nhập thất của cung chủ Mạc Tâm, chỉ sợ rằng nếu sau này tranh giành chức vị cung chủ cũng có ưu thế rất lớn,
Vì vậy việc Trác Toàn Khôn xin được lên đài chiến đấu có ý nghĩa rất sâu xa, "Tứ Tôn Trưởng, ông có ý kiến gì không?" Cung chủ Mạc Tâm nhìn qua bên cạnh rồi dò hỏi.
Tử Tôn Trưởng ngập ngừng một chút rồi chắp tay nói: "Quan điểm của tôi cũng giống như cung chú."
Cung chủ Mạc Tâm lạnh nhạt nói: “Không cần như vậy, ông nghĩ gì thì cứ nói ra đi." dè chừng
Sau một lúc suy nghĩ, Tứ Tôn Trưởng thi thầm: "Cung chủ, thật ra... Tôi nghĩ rằng, nếu như so sánh giữa Phan Lâm và Trác Toàn Khôn thì Trác Toàn Khôn quan trọng hơn." "Ồ? Nói thử xem." "Cung chủ, chẳng lẽ cung chủ đã quên rồi sao? Cách đây một tháng, Trác Toàn Khôn đã gặp được một vận may rất lớn, cộng thêm sự giúp đỡ của nhà họ Trác, cậu ta đã thay đổi máu trong cơ thể bằng thử máu gọi là Kỳ Huyết. Nghe nói việc thay máu ấy đã giúp cho thiên phú của Trác Toàn Khôn tăng vượt trội, sức mạnh tăng lên một cách đáng kể, đã thoát khỏi phạm trù yêu nghiệt mà trở thành nhân tài có một không hai." "Việc này thì tôi đã nghe qua rồi, đúng là có chuyện như vậy." "Hơn nữa, hôm qua tôi còn nghe nói Trác Toàn Khôn đã đột phá tầng cuối cùng của Y Võ Tâm Kinh, đã tu luyện đến đại viên mãn." "Cái gì?" Cung chủ Mạc Tâm cực kỳ kinh ngạc, nhìn qua Tử Tôn Trưởng: "Tin này là thật à?" "Chính xác một trăm phần trăm. Nếu cung chủ không tin có thể hỏi trực tiếp Trác Toàn Khôn!" Tử Tôn Trưởng nói.
Cung chủ Mạc Tâm im lặng gật đầu: "Năm nay Trác Toàn Khôn còn chưa tới ba mươi tuổi lại có thể tu luyện Y Võ Tâm Kinh đến cảnh giới đại viên mãn, quả thật là tài năng xuất chúng. Xem ra chuyện cậu ta có được Kỳ Huyết cũng là sự thật, nếu không thì sao cậu ta có thể thoải mái đột phá đến đại viên mãn như vậy được?" "Vậy nên, cung chủ, Trác Toàn Khôn không hề thua kém Phan Lâm, cung chủ đừng thấy cậu ta đánh bại được bốn vị
Thánh Anh của Tử Huyền Thiên, đánh ngang tay với điện chủ Trịnh Xuân Viễn mà cho rằng sức mạnh của cậu ta là siêu phàm thoát tục. Thật ra ở trong Thiên Cung chúng ta, đệ tử tài giỏi hơn người có vô số, chỉ là một Phan Lâm cũng không là gì cả" Tử Tôn Trưởng từ từ phân tích. "Cũng có thể. Ông và Tam Tôn Trưởng đã nói như vậy thì được rồi, tôi sẽ cho Trác Toàn Khôn một cơ hội."
Cung chủ Mạc Tâm gật gật đầu, đưa bàn tay lên nói: "Trác Toàn Khôn, nếu như câu đã muốn đấu thì ta sẽ cho cậu một cơ hội giao lưu với những người bạn đến từ Cô Sơn!"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ người nhà họ Trác đều cảm thấy vui mừng. "Cảm ơn cung chủ. Trác Toàn Khôn vui mừng, kích động chắp tay lại.
Bên này, Nhị Tôn Trưởng thì biển sắc mặt, nhanh chóng đứng dậy: "Cung chủ, chuyện này.." "Nhị Tôn Trưởng, không có gì phải lo lắng, tôi biết khả năng của Phan Lâm rất phi thường, nhưng tôi cũng muốn xem xem năng lực của Trác Toàn Khôn bây giờ như thế nào rồi." Cung chủ Mạc Tâm lạnh nhạt nói.
Nhị Tôn Trưởng chỉ nhìn mà không nói gì. Cung chủ đã nói như vậy, ông ta còn gì để nói đây?
Còn về phía Phan Lâm, từ đầu đến cuối anh vẫn chưa hé răng nửa lời, trên khuôn mặt cũng không tỏ vẻ gì.
Anh biết rất rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng anh cảm thấy rång, nếu được thì được, mà không được thì cũng không ép, mọi chuyện tùy duyên đi.
Trác Toàn Khôn nhận được cơ hội, tất nhiên sẽ không chậm trễ thời gian, muốn đánh nhau với Trần Thế Duy ngay lập tức.
Hai người đánh nhau hon loạn, bụi bay mù mit.
Trác Toàn Khôn dùng Y Võ Tâm Kinh là chính, còn Trần Thể Duy thì sử dụng võ thuật cơ bản.
Mỗi chiêu thức của Trần Thế Duy cực kỳ thô bạo, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng đối thủ. Mặc dù chiêu thức của Trác Toàn Khôn cũng thô bạo và độc ác, nhưng có điều khác với Trần Thế Duy là da thịt của Trác Toàn Khôn đánh thế nào cũng không xuất hiện vết thương. Kim châm khiến cho da thịt của Trác Toàn Khôn có sức sống rất dồi dào, hơn nữa kim châm đã làm cho tốc độ và sức mạnh của Trác Toàn Khôn được nâng lên, dần dần chèn ép Trần Thể Duy.
Hai người đánh nhau đã qua mấy chục chiêu. "Rầm, rầm rầm.."
Âm thanh nặng nề truyền ra.
Cơ thể Trần Thế Duy bay ngược ra sau, đập mạnh vào cửa điện, đầu bị va đập chảy máu, ngất ngay tại chỗ.
Tiếng hít thở ở hiện trường càng lúc càng căng thẳng.
Sau đó tiếng vỗ tay và tiếng hét như sấm vang lên. "Hay!" "Thẳng rồi!" "Ha ha, tốt quá!"
Rất nhiều đệ tử của Thiên Cung và người nhà họ Trác đều đưa tay lên hét lớn. Cả cung điện lập tức sôi trào. "Yên lặng, yên lặng!" Tứ Tôn Trưởng đứng dậy quát, thể rồi những người kia mới bình tĩnh lại. "Cung chủ, may mắn đã không làm cung chủ thất vọng." Trác Toàn Khôn đi tới, chắp tay lại và nói. "Khá đấy, Trác Toàn Khôn, trong khoảng thời gian này cậu đã tiến bộ rất nhiều, tốt låm!" Cung chủ Mạc Tâm gật đầu khen ngợi. "Cảm ơn cung chủ đã khen." Trác Toàn Khôn đứng dậy, nhìn về phía Nghiêm Phong nói: "Phó minh chủ Nghiêm Phong, bên phía các ông còn có ai có thể lên đài chiến đấu không? Gọi bọn họ lên đây đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...