Chương có nội dung bằng hình ảnh
Người của Giang Hương Thư Các tuyệt đối không thể lường trước được chuyện Phan Lâm lại nắm giữ thể chất Võ Thần trong truyền thuyết! Nếu biết trước điều đó thì sao bọn họ dám thi đấu cùng với Phan Lâm nữa! Không riêng gì bọn họ, rất nhiêu người của Thượng Thanh Cung cũng không hề biết đến chuyện này. Giang Thục Hồng còn chưa thể tin tưởng vào những gì bản thân mình vừa nghe thấy, bà ta phẫn hận trừng mắt nhìn Phan Lâm, sau đó đột nhiên giơ tay lên, vung ra một châm, đâm thẳng về vùng giữa hai đầu mày của Phan Lâm. Thế nhưng... “Kengl”
Âm thanh lanh lảnh truyền ra. Kim châm cứu nện trên trán Phan Lâm không khác nào nện trên tấm sắt, vừa đụng vào đã gãy thành hai đoạn, tửng mảnh rơi trên mặt đất. Giang Thục Hồng choáng váng.
Bà ta ngơ ngác nhìn hai nửa cây kim châm cứu nằm trên mặt đất, sau đó đột nhiên cắn răng một cái, phất tay thêm lân nữa. “Vèol”
Lại một cây kim châm cứu bay qua, thế nhưng kết quả...
vẫn làm người thấy thật tuyệt vọng.
Kim vừa chạm vào người Phan Lâm đã gãy làm hai mảnh. Xem tới đây, Giang Thục Hồng cũng không dám hoài nghi thêm nữa. Bà ta biết sức mạnh của bản thân mình kinh khủng đến mức nào, cũng biết rất rõ chất liệu làm nên kim châm cứu của mình là gì, thế mà nó vẫn không xuyên qua cơ thể Phan Lâm được. Dù cho thể chất của đối phương không phải thuộc dạng Võ Thần thì sợ rằng cũng sẽ không kém bao nhiêu! Lúc này, Phan Lâm đi tới, bình tĩnh hỏi: "Giảng sư Thục Hồng còn muốn tiếp tục nữa không?" Giang Thục Hồng mấp máy môi, trong đầu bà ta vang lên từng tiếng ong ong, nhìn về phía Phan Lâm, không biết nên trả lời như thế nào cho phải. "Phan Lâm, con không sao chứ?”
Nhị Tôn Trưởng bước nhanh về phía trước, đánh giá anh từ trên xuống dưới một phen rồi hỏi. "Nhị Tôn Trưởng yên tâm, con không sao." Phan Lâm gật đầu trả lời ông ta. "Không sao là tốt." Nhị Tôn Trưởng quay đầu, nhìn về phía Giang Thục Hồng thấp giọng nói: "Giảng sư Thục Hồng này, đồ đệ của tôi hẳn là... thắng chứ? Lần này mây người còn gì đế nói nữa không?”
Lúc nói lời này Nhị Tôn Trưởng cũng chưa hoàn hôn lắm.
Ban nãy trong tình cảnh tuyệt vọng, Phan Lâm lại đột nhiên lật ngược tình thế. Cảm xúc thay đổi đột ngột như vậy khiến cho ông ta cảm thấy hơi khó chấp nhận. "Tôi...
Tôi không còn lời nào để nói nữa, Giang Thục Hồng âm thầm cắn răng, nhưng thấy đệ tử của mình nằm liệt ra đất, cho dù bà ta có không chịu nhận thua cũng không xong. "Thế nên tờ giấy sinh tử trước đó...
Có phải là không còn giá trị nữa rồi, đúng không?”
Một đệ tử vội vàng hỏi dò.