Chương có nội dung bằng hình ảnh
Phấn độc theo gió mạnh hóa thành bão táp, ào ào chui vào nơi do kim châm cứu vừa tạo ra, ý đồ muốn thông qua kim châm cứu để tiến vào trong cơ thể Phan Lâm. Quả là chiêu thức quỷ dị làm người ta hãi hùng khiếp vía. Có vẻ như Phan Lâm không thể chống đỡ chiêu này, tiếp tục bị phấn độc như bão táp nuốt chứng thêm lần nữa.
Phấn độc như một mũi khoan, mãnh liệt đâm sâu vào nới bị kim châm mở ra trước đó trên cánh tay anh.
Thân thể Phan Lâm bị kim châm và cùng phấn độc liên tục đánh vào, không nhịn được buộc phải lùi lại. Hình ảnh này khiến da đầu người xem tê dại. Lúc này, Giang Thục Hồng lại tiếp tục nói: "Thiên Địa Huyền Hoàng, Sinh Tử Kỳ Châm, đánh!" "Thiên Địa Huyền Hoàng, Sinh Tử Kỳ Châm!" Các đệ tử xung quanh bà ta cũng hét lên theo, sau đó tiếp tục phóng châm đến. Lần này, bọn họ lấy ra hàng trăm cây kim châm cứu, điên cuồng phóng về phía Phan Lâm. Mười mãy người cộng lại vung ra hơn một ngàn cây châm.
Những cây kim châm này lao nhanh tới, nhưng không đâm vào huyệt đạo trên người Phan Lâm mà chúng được sắp xếp thành trận Cửu Cung đánh tới. Kim châm cứu như tấm lưới, phấn độc như tường.
Chiêu này còn chưa dứt, chiêu kia lại nối tiếp mà lên. Lúc này Phan Lâm bị vây hãm trong đó, khó có thể giãy dụa trốn tránh. Mọi người chỉ có thể ngơ ngác nhìn một màn khủng bố đang diễn ra trước mắt, chẳng biết nên nói gì cho phải. "Nhìn dáng dấp kia của Phan Lâm, có lẽ anh ta...
xong rồi." "Thủ đoạn kinh khủng như thế, sợ rằng cho dù có là thần tiên cũng phải ngã xuống thôi”
"Chuyện này...
nên làm thế nào cho phải đây?" "Điều này cũng không oán được ai, chỉ có thể trách cái tên Phan Lâm này đã quá tự kiêu.
Nếu như anh ta không khinh người, nói ra những lời ngông cuồng như vậy thì sao có thể rơi vào tình cảnh này chứ?" "Nói cũng đúng, chỉ tiếc là Phan Lâm mà bị đánh bại thì sư phụ của anh ta sẽ... Các đệ tử của Thượng Thanh Cung liên tiếp thở dài, mặt xám như tro tàn. "Nhị Tôn Trưởng, thực sự xin lỗi, đồ đệ của tôi không kịp thu tay.
Xem dáng vẻ đồ đệ này của ông sợ là không gánh nổi nữa rồi, hy vọng cậu ta có thế ra đi toàn thây”
Bên này Giang Thục Hồng thở phào một hơi, nhẽch miệng lên nói. Nhị Tôn Trưởng nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lộ ra một tia điên cuồng.
Hiển nhiên, ông ta rất bất mãn với việc Giang Thục Hồng làm như Vậy. "Giảng sư Thục Hồng! Nếu tôi không nhầm ban nãy chính bà là người chỉ huy đám đệ tử vây quét Phan Lâm.
Trận quyết đấu này không phải đã nói là trận quyết đấu giữa đồ đệ giói nhất của bà và đồ đệ của tôi sao? Nếu đã như vậy tại sao bà còn nhúng tay vào?" Nhị Tôn Trưởng lạnh giọng chất vấn bà ta.