Chương có nội dung bằng hình ảnh
Thấy Hồng Long liêp tiếp lui về phía sau, trong đầu tất cả mọi người đều vang lên những tiếng ong ong, trống rông chẳng suy nghĩ được gì. "Đại sư huynh!" "Đại sư huynh! Anh không sao chứ?”
"Đại sư huynh!" Các đệ tử vội vàng la lên, cực kỳ lo lắng. Nhị Tôn Trưởng không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn cảnh này, đột nhiên ông ta như nhìn thấy cái gì đó, ánh nhìn tập trung vào nắm đấm của Hồng Long. Hình như loáng thoáng biết được cái gì đó, ông ta khẽ quát lên: "Hồng Long, trở về! Đừng đánh nữa!" "Không! Sư phụ, con chưa thua!”
Hồng Long nghiến răng nghiến lợi, lại xông đến lần nữa. "Lấy trứng chọi đá!" Giang Mã khinh thường, lại đánh ra một quyên. “Ầm”
Lại là tiếng vang nặng nề truyền ra.
Hồng Long lại bị đánh ra ngoài! Vô dụng! Hoàn toàn vô dụng! Hổ Cốt đan không thể so sánh với Siêu Thể đan, chênh lệch quá xa. Đệ tử Thượng Thanh Cung thấy cảnh này, trong lòng đều chán nản.
Còn những người của Giang Hương Thư Các thì tỏ ra rất bình thản.
Dĩ nhiên bọn họ đã sớm đoán được kết quả này! "Khốn nạn!" Hồng Long tức giận, lại hét lên một tiếng rồi xông tới. “Hồng Long! Quay về!" Nhị Tôn Trưởng hét lên, nhưng mà chẳng ăn thua gì. Lúc này Hồng Long đã quyết định liêu mạng! Cho dù cánh tay của anh ta có vết rách rộng, làn da nứt ra, chảy máu đầm đìa nhưng anh ta vẫn không có ý định quay đầu. "Đại sư huynh!" Rất nhiều đệ tử đều khóc, bi thương la lên. “Rầm, rầm, rầm...”
Hai người lại lao vào đâu với nhau lần nữa. Nhưng Giang Mã không có ý định chơi tiếp, sau mấy chiêu, anh ta nhìn chằm chằm vào cánh tay của Hồng Long, đột nhiên vùng lên, dùng sức đánh một cú đấm. Tốc độ đánh ra cú đấm này rất là nhanh, Hồng Long tránh không kịp. “Răng rắc!”
Cú đấm nện vào trên vai Hồng Long. Trong khoảnh khắc ấy, bờ vai của anh ta nổ tung, xương cốt vỡ ra, cánh tay đã bị đập gãy, chỉ còn lại một mảnh da nhỏ còn dính. Ầm! Hồng Long ngã rầm xuống mặt đất, bộ dáng vô cùng thê thảm. "Đại sư huynh!!"