Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tại Tử Huyền Thần Điện, Chu Bích Như đang quỳ dưới đất, khuôn mặt tái nhợt, cụp mắt nhìn xuống dưới không nói gì.
Những vết thương trên người cô ta cũng không được xử lý, ngay cả quân áo cũng không đổi làm người khác nhìn vào mà giật mình. Chu Bích Như cố tình không chỉnh chu lại cho tươm tất để làm bằng chứng tố cáo. Bên cạnh cô ta là một người thanh niên tóc trăng đang đứng.
Anh ta mặc áo màu xanh, đôi mày sắc bén như kiếm, hai mắt sáng ngời có thần, mái tóc dài phủ lên vai, vô cùng tuân mỹ, nhưng lúc này vẻ mặt anh ta đang rất nghiêm túc. Xung quanh có rất nhiều người có địa vị cao ở Tử Huyền Thiên.
Chấn Hám Sơn, các chủ La, tổng chấp sự Thông đều ở đây, ngoài ba người này ra còn có những trưởng lão và quản sự của từng bộ phận một. Những người này xếp thành hai hàng, nét mặt nghiêm túc, tất cả đều giữ im lặng.
Mà phía trên là một người đàn ông trung niên mặc áo màu vàng đang ngôi ngay ngắn.
Người đàn ông ấy có một bộ râu dài trông rất oai phong, đội mũ quan, ánh mắt tràn đầy vẻ uy nghiêm mà dò xét những người phía dưới. Đây chính là chưởng môn của Tử Huyền Thiên, Cao Minh Lăng! Ông ta đã lên cầm quyền người đứng đầu Tử Huyền Thiên được ba mươi năm, dưới sự dẫn dắt của ông ta, thực lực của Tử Huyền Thiên có thể nói là tăng tiến qua từng năm, bây giờ đã trở thành một lực lượng siêu phàm, không ai dám khinh thường. “Thưa chưởng môn, Chu Tước đang ở đây, vết thương trên người cô ấy người cũng nhìn thấy mài! Đệ tử cho rằng chúng ta không thể nhân nhượng cho tên Phan Lâm kia, nếu không thì Tử Huyền Thiên chúng ta sẽ bị khinh nhờn! Nếu để bên ngoài biết được có người tới Tử Huyền Thiên làm những đệ tử của ta bị thương mà rồi lại được Tử Huyền Thiên chiêu đãi tử tế, đàng hoàng, an toàn mà đi thì chẳng phải người ta sã nhạo báng chúng ta sao? Lúc đó đệ tử Tử Huyền Thiên ta sao có thể ngẩng cao đầu khi đi ra ngoài được, vì vậy đệ tử kiến nghị chưởng môn hãy ra chỉ thị, chấp thuận cho đệ tử lập tức tiêu diệt Phan Lâm!”
Người thanh niên kia, cũng chính là đại sư Thanh Long, nói một cách đầy hùng hồn, chính nghĩa. Lời vừa dứt thì Chu Bích Như cũng dập đầu: “Đệ tử vô dụng, xin chưởng môn hãy lấy lại công bảng giúp cho đệ tử!”
Những người khác nghe vậy thì đồng loạt nhìn về phía chưởng môn, chờ đợi câu trả lời của ông ta. Nhưng không đợi chưởng môn lên tiếng thì Chấn Hám Sơn đột nhiên đứng dậy la lớn: “Không được! Không được đâu!”
“Ô? Hám Sơn, ông có vấn đề gì sao?”
Cao Minh Lăng lạnh nhạt hỏi. “Thưa chưởng môn, Phan Lâm này không hề đơn giản chút nào đâu...
Nếu cưỡng ép tiêu diệt thì tổn thất sẽ không nhỏ!”
Chấn Hám Sơn chắp tay mà nói. “Tổn thất?”
Chấn Hám Sơn tận tình khuyên nhủ: “Đúng vậy, chưởng môn, có chỗ ông không biết, Phan Lâm này có thể chất Võ Thần, muốn giết cậu ta tuyệt đối không phải dễ dàng đâu, nếu ép buộc để