Chương có nội dung bằng hình ảnh
Phan Lâm và Đại Tôn Trưởng chạm mất vào nhau, nhưng chỉ nhìn nhau một lát rôi Đại Tôn Trưởng đưa mắt về phía những người khác, tiếp đó bắt đầu diễn thuyết.
Đương nhiên, đó đều chỉ là mấy lời khách sáo, Phan Lâm không có hứng thú gì.
Sau lời diễn thuyết của Đại Tôn Trưởng thì cuộc thi hùng biện y học chính thức bắt đầu.
Ban đầu Phan Lâm còn tưởng cuộc thi này sẽ có gì đó kỳ lạ thú vị, ai dè chỉ là một cuộc hùng biện thông thường, nhưng Phan Lâm vẫn nghe rất chăm chú.
Chủ đề của cuộc thi hùng biện y học là y học và võ học, tất cả những người có mặt ở đây đều có kiến thức về việc lấy y thuật làm võ công và áp dụng thành thạo, thực lực mạnh mẽ, họ cũng có cách kiến giải độc đáo về y học và võ học, những câu hỏi và phân tích của họ đều giúp Phan Lâm được mở rộng kiến thức.
Một điện chủ đứng lên ba hoa: “Cái gọi là Võ y chính là lấy y thuật chữa trị cho da thịt xương máu rôi từ đó xây dựng nên tảng võ thuật.
Một thây thuốc có thể chữa trị thân thể nhưng lại không thể chữa trị về tinh thần, tôi cho rằng muốn chữa trị vê tinh thân còn cần dùng đến võ nữa! Vì vậy y và võ không thể tách rời..
”
Có người phản bác cũng có người đồng ý kiến, cũng có người đứng dậy phản biện lại.
Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Giữa lúc đó, Đại Tôn Trưởng đột nhiên đưa mắt về vị trí của Phan Lâm, khàn giọng lên tiếng: “Đệ tử Phan Lâm đâu?”
Lời vừa dứt thì mọi lời bàn luận đều lặng xuống.
Không ai ngờ rằng Đại Tôn Trưởng lại đột nhiên chuyển chủ đề lên người Phan Lâm.
Trong lúc nhất thời, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Phan Lâm.
Phan Lâm không nao núng, ho hai cái rồi đứng lên: “Có đệ tử”
“Ừ”
Đại Tôn Trưởng quan sát anh một lúc rồi bình tĩnh nói: “Tôi biết cậu đang mang bệnh, võn nên để cậu nghỉ ngơi nhưng vì cậu vừa lập được công lao lớn cho Thiên Cung chúng ta nên tôi cố ý bảo cậu đến tham dự cuộc thi hùng biện y học mười năm một lân này! Cuộc thi lần này sẽ mang lại lợi ích vô cùng lớn cho các đệ tử của Thiên Cung, các vấn đề được đưa ra trong cuộc thi đều là tinh hoa, kinh nghiệm mà các trưởng bối đã rút ra được, đáng ra đệ tử thông thường sẽ không được tham dự, hôm nay xem như tôi ban ơn cho cậu”
“Vậy đệ tử xin đa tạ Đại Tôn Trưởng.”
Phan Lâm không nhanh không chậm mà đáp.
Đại Tôn Trưởng bình tĩnh hỏi: “Phan Lâm, cậu có cái nhìn thế nào về y học và võ học? Cậu nghĩ chúng ta nên chú trọng vê y hay vê võ?”
Phan Lâm lắc đầu nói ngay: “Đệ tử ngu dốt, đệ tử chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này nên cũng không biết nên chú trọng về y hay về võ”
“Vậy cậu chú trọng cái gì hơn?”
Đột nhiên Đại Tôn Trưởng hỏi vậy.
Phan Lâm hờ hững trả lời: “Bây giờ ạ? Đương nhiên là mạng sống rồi”
Anh vừa nói xong thì sắc mặt của mấy người Ngũ Tôn Trưởng trở nên không được tự nhiên cho lắm.