Chương có nội dung bằng hình ảnh
Bạch Hạo Tâm ngất xỉu nói lên rằng Phan Lâm đã giành thẳng lợi cho trận quyết đấu này, nhưng tất cả mọi người đang có mặt ở đây lại chưa hoàn hồn, nhất những đệ tử bên Tử Huyền Thiên, ai nấy đều thân người ra.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, hai mắt đờ đẫn, trong đầu thì vang lên mấy tiếng boong boong inh ỏi.
Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm, một trong bốn Thánh Anh...
không ngờ lại là người thua! Không những vậy còn thua trong tay một đối thủ như Phan Lâm? Làm sao có thể? Phan Lâm chỉ đấm anh ta mấy cái thôi mà, sao lại ngất đi rồi? Trong ấn tượng của mọi người, đáng ra Bạch Hạo Tâm không nên có sức chịu đựng yếu đến thế.
Với cường độ cơ thể mạnh mẽ đó, cho dù dùng kiếm đâm vào người Bạch Hạo Tâm mãy nhát thì chắc chắn anh ta vẫn có thể kiên trì được một thời gian chứ nói gì là mấy cú đấm.
Vậy chuyện này là sao? Không ai biết nguyên nhân, kể cả Chấn Hám Sơn.
Ông ta cũng cực kì ngạc nhiên, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ, suy nghĩ thế nào cũng không tìm ra được rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu! “Sư huynh Lâm muôn năm!”
“Thắng rồi!”
“Sư đệ Lâm hay quá!”
Lúc này, đám đệ tử Trường Sinh Thiên Cung bộc phát ra một tràng hoan hô bao phủ cả sân thi đấu, tất cả mọi người đều ôm chầm lấy nhau, mừng đến chảy cả nước mắt.
Ban đầu họ không hề đặt niêm tin vào Phan Lâm, thế nhưng với ý chí ngoan cường, Phan Lâm đã đánh bại Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm, một trong bốn Thánh AnhI Đối với tất cả cả đệ tử mà nói, đây thật sự chính là kỳ tích! Đối mặt với kỳ tích, có ai mà không kích động? Bầu không khí đang cực kì náo nhiệt và rộn ràng, thậm chí có đệ tử chạy lên đỡ Phan Lâm với cơ thể mệt nhoài đầy máu dậy, tung lên không trung, tựa như đang nghênh đón vị tướng quân vừa thắng trận trở về, tựa như người dành chiến thắng chính là họ! Qua một lúc, Phan Lâm mới được đưa xuống.
Giờ đây anh không đứng vững được, phải cần người đỡ, có một số đệ tử nhiệt tình đã châm cứu và chữa thương cho anh.
Phan Lâm nói cảm ơn rồi đẩy mọi người ra, nhìn về phía đám người Chấn Hám Sơn, khàn giọng nói: “Những người bạn Tử Huyền Thiên, còn có ai...
muốn đấu với tôi nữa không?”
Sắc mặt của những người thuộc Tử Huyền Thiên cực kì âm trâm, họ vô cùng tức giận, nhưng việc đã đến nước này, họ cũng không thể nào tiếp tục đánh nữa! Trừ khi họ có thể mời ba Thánh Anh còn lại đến, nếu không thì thật sự chẳng có chút phần thắng nào.
Khả năng đã gần như bằng không.
Bất đắc dĩ, Chấn Hám Sơn đành lựa chọn nhận thua, trâm giọng nói: “Cậu bạn này có thực lực siêu phàm, nghị lực càng đáng khâm phục hơn, chỉ có một mình mà có thể liên tiếp đánh bại các đệ tử của tôi, Chấn Hám Sơn bái phục!”
Nghe ông ta nói vậy, các đệ tử Tử Huyền Thiên siết chặt tay thành nắm đấm, trên khuôn
- ---------------------------