Chương có nội dung bằng hình ảnh
Thu Phương cũng vừa vặn đi tới ngoài điện Anh Hoa, mắt thấy hết thảy một màn này. Lúc nghe được nữ tử mở miệng nói Thần Ngạo Tập, cô ta cùng không ít người khác đều là vẻ mặt mờ mịt như nhau. “Sư huynh, Thần Ngạo Tập là cái gì?”
Thu Phương không nhịn được, hỏi một tên đệ tử tinh nhuệ bên trái. Tên đệ tử kia vốn không muốn để ý tới, nhưng thấy Thu Phương xinh đẹp động lòng người, liền dăn lại tính khí giải thích. “Thần Ngạo Tập là một quyển sách cổ tuyệt thế, ba tháng trước, do Nhị Tôn Trưởng ở trong mộ kỳ lân Lĩnh Nam phát hiện ra, và đem nó mang vê, nhưng người của Tử Huyên Thiên cho rằng vùng đất Lĩnh Nam là địa bàn của bọn họ, về lý Thân Ngạo Tập nên thuộc về bọn họ sở hữu, cho nên bọn họ đã mấy lần đến Thiên Cung chúng ta đòi đồ, lúc trước trải qua mấy phen thương lượng, mấy Tôn Trưởng đều không rảnh để ý, nhưng lại không nghĩ tới bây giờ bọn họ thế mà lại mang người tới!”
Tên đệ tử kia nói. Những người xung quanh bừng tỉnh đại ngộ. Có người hừ nói: “Chỉ là một đám nhóc con tóc còn để chỏm, có cái gì phải sợ? Lại dám chạy đến Thiên Cung chúng ta giương oail Nhất định phải khiến cho bọn hắn đẹp mặt!”
“Đúng vậy, cho là Thiên Cung chúng ta dễ bắt nạt sao?”
Các đệ tử nhao nhao nói, mỗi người đều tỏ vẻ mặt khinh thường, căn bản là chẳng để lũ người này vào mắt. Hai hàng lông mày Tam Tôn Trưởng nhíu chặt, nhìn về phía những người nam nữ trẻ tuổi, sau đó phất phất tay, bình thản nói: “Mấy người hậu bối các người miệng còn hôi sữa, bản tôn không rảnh để ý tới các người, Thần Ngạo Tậpdo cung của tôi phát hiện, đương nhiên là vật của cung chúng tôi! Muốn có được Thân Ngạo Tậpthì hãy bảo mấy bang lão đầu Tử Huyền Thiên các người đến đây đi! Các người không có tư cách nói chuyện với tôi!”
Nghe được lời này, chúng đệ tử đều biết rõ ý tứ của Tam Tôn Trưởng, là định trực tiếp đem mấy người này đuổi đi. Chẳng qua cũng đúng, xác thực không cần thiết cùng mấy người này nói lời vô ích. Nhưng mà vào lúc này, ở giữa đội ngũ của Tử Huyền Thiên, một thân ảnh mặc áo choàng màu đen đội mũ trùm đầu đi ra. Thân ảnh cao ngất, đi một mạch đến trước đám người mới dừng lại, sau đó tháo mũ trùm đầu xuống, nhìn Tam Tôn Trưởng: “Tam Tôn Trưởng, đã lâu không gặp, không nghĩ tới ông sẽ cậy già lên mặt!”
“Ừ? Ông là...
Chấn Hám Sơn?”
Tam Tôn Trưởng lập tức nhận ra người tới, lúc này thất thanh. “Gái gì? Chấn Hám Sơn?”
“Chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên?”
“Ông ta cư nhiên tới?”
“Cái này...
cái này quá khó rồi! Mau mau mời Đại Tôn Trưởng tới!”
“Đại Tôn Trưởng hôm qua bế quan rồi, một lát,