Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Sư huynh Phan Lâm! Anh đi đâu thế?" "Sư huynh Phan Lâm! Chờ tôi với...
"Sư huynh Phan Lâm...
Trên đường đi có không ít đệ tử vội vàng la lên, muốn ngăn Phan Lâm lại.
Nhưng Phan Lâm không thèm để ý tới bọn họ, anh lao nhanh ra ngoài cửa cung, đi theo từng bậc câu thành chót vót của Trường Sinh xuống dưới.
Không một ai theo kịp tốc độ của anh.
Ước chừng chưa đến mười phút sau, Phan Lâm đã lao qua hết các bậc cầu thang dẫn lên Trường Sinh Cung, an toàn tiếp đất.
Phía dưới câu thang có một gian nhà lá, nó được dựng trên một tảng đá rất lớn.
Xa xa nhìn lại, trông cực kỳ trống trải và buồn tẻ.
Đây là nơi ở của bà cụ Ôn.
Bà cụ Ôn đã sống ở Trường Sinh Thiên Cung rất nhiều năm rồi, nhưng cụ thể bao nhiêu năm thì không ai hay biết.
Công việc chính của bà là bảo vệ mấy cái bậc thang này! Mưa gió thế nào cũng vậy, chưa từng rời đi.
Có người nói lai lịch của bà thậm chí còn cao hơn so với mãy vị điện chủ ở đây rất nhiều.
Thế nhưng cao hơn nữa thì thế nào? Trước sau cũng chỉ là một người giữ núi mà thôi, sao so sánh được với mấy người trên Thiên Cung kia? "Bà cụ Ôn! Bà cụ Ôn! Bà ở đâu rồi?" Phan Lâm bước một bước, leo lên bệ đá, không ngừng nhìn về phía nhà tranh mà gọi.
Thế nhưng, trong nhà tranh không có bất kỳ ai đáp lại! Lòng Phan Lâm nóng như lửa đốt, anh cũng không kịp nghĩ nhiêu như vậy, lập tức muốn bước tới trước đẩy cửa nhà tranh ra.
Nhưng tay anh còn chưa chạm được vào cửa nhà tranh, cánh cửa đó lại đột nhiên mở ra.
Khuôn mặt trắng xám của bà cụ Ôn xuất hiện trước cửa nhà tranh.
"Cậu muốn làm gì?" Bà cụ Ôn lạnh lùng hỏi.
"Bà cụ Ôn ơi! Bà có nhìn thấy Vũ Yên không?”
Phan Lâm vội vàng hỏi dò.
"Không nhìn thấy" Bà cụ Ôn hừ lạnh nói: "Cậu cút nhanh đi, về Thiên Cung cố gắng chữa trị hoạt độc trong người cậu đi! Không nên đến đây quấy rầy bà đây, nghe chưa?!" Nói xong, bà lập tức đóng sâm cửa nhà tranh lại.
"Bà Ôn..." Phan Lâm còn muốn gọi, nhưng của nhà tranh đã đóng chặt rồi.
Lông mày anh nhíu lại, bắt đầu suy nghĩ.
Nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn thấy không cam tâm, lại tiếp tục gõ cửa.
Có thể lúc này bà cụ Ôn đã không có dự định mở cửa cho anh nữa.
"Bà cụ Ôn! Nếu như bà không chịu mở cửa là tôi xông vào đấy!" Phan Lâm cũng gấp gáp, lập tức hô to.
Anh mơ hồ có cảm giác bà cụ Ôn biết chút gì đó.