Theo lệnh của Hầu gia, mọi người lập tức thu thập máu.
Tất nhiên, cái gọi là thu thập máu là thu thập máu từ các xác chết trên mặt đất.
Nhưng những người phụ nữ mặc đồ đỏ ở bên ngoài đều đã lao vào.
Người của Cô Sơn đã có một chút khó cưỡng lại. "Chủ nhân. Người phải hành động nhanh hơn. Chúng tôi không thể ngăn cản những người phụ nữ này nữa." Người đứng đầu nhóm quay lại và hét lên.
Khi nhìn thấy điều này, Hầu gia biết rằng tình hình đang rất nguy cấp, ông ấy đã đích thân tham gia vào công việc thu thập máu.
Họ lấy chiếc bát từ nhà bếp của Sơn Trang, cho máu của tử thi vào trong bát rồi dùng nội lực nén máu lại để tạo thành cục máu đông sau đó bôi lên đầu ngón tay.
Chẳng mấy chốc họ đã thu được hàng chục bát máu. "Trần Gia Minh máu như này đủ chưa?" Hầu gia hét lên. "Đủ rồi. Hầu gia, huyết độc đại pháp đòi hỏi nội lực rất thâm sâu. Nếu nội lực không đủ thì không thể sử dụng được." Trần Gia Minh nói. "Không cần lo lắng, nội lực của những trưởng lão này làm sao có thể trung bình được? Anh mau nói tiếp theo chúng tôi phải làm gì. Thời gian không cho phép, đừng chậm chễ” Hầu gia hét lên.
Trần Gia Minh gật đầu: “Được rồi Hầu gia. Bây giờ để tôi nói, ông chỉ cần làm theo. Đầu tiên đánh vào Thiên Trì huyệt và Bách Hội huyệt của cô ta, sau đó đi thêm bảy điểm chết, phá vỡ mạch Đốc Nhị, đưa máu vào huyệt Phóng Trì..."
Lời nói của Trần Gia Minh rất hùng hồn, Hầu gia không dám do dự, ông ta lập tức bắt đầu.
Trần Gia Minh nói đi nói lại nhiều lần, trong khi Hầu gia làm từng bước một. Ngón tay như bị một luồng hơi mạnh mẽ điện quấn lấy, đâm thẳng vào huyệt đạo trên cơ thể Cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Tất nhiên, Cốc chủ Hồng Nhan Cốc sẽ không ngồi yên, đôi mắt lạnh lẽo và không ngừng gầm rú, mỗi lần gầm lên là có một luồng khí đáng sợ bộc phát ra khỏi cơ thể để hất tung mọi thứ
Bùm.
Hầu gia bị chấn động bởi khí lực mạnh mẽ, ông ta lùi lại liên tục suýt nữa thì ngã xuống đất.
Nhưng ông ta quyết không bỏ cuộc. Gồng lên để tích lũy toàn bộ sức mạnh của mình, đi về phía Hông Nhan Cốc chủ.
Một huyệt đạo đã phá xong.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc thậm chí còn tức giận hơn, cuồng loạn dùng tay kéo sợi dây vàng.
Hầu gia tiếp tục đi. "Mau giúp."
Nguyên Kim Thạch và những người khác cũng vội vàng chạy tới. Nắm lấy bàn tay và bàn chân cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Hàng chục người đàn ông không thể địch lại với sức của một người phụ nữ.
Chỉ trong hơn hai mươi giây, Hầu gia đã đánh vào hơn ba mươi huyệt đạo của Cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Nhưng ông ta lúc này mặt mày cũng tái mét và thở hổn hển.
Mặt khác, Cốc chủ Hồng Nhan Cốc, nước da trở nên khó xem, không ngừng ho khan, khí sắc trên người dần trở nên hỗn loạn.
Nhìn thấy cảnh này. Mọi người vui mừng khôn xiết. "Có hiệu quả." "Huyết độc đại pháp này thật sự đã có công dụng."
Mọi người la hét. "Trần Gia Minh. Tiếp tục đi. Đừng dừng lại." Hầu gia cũng gầm gừ.
Chỉ cần giết được Chủ nhân Hồng Nhan Cốc và lấy đi bí quyết từ cô ta, ông sẽ là người có công lớn và quét sạch Hồng Nhan Cốc. Lúc này Cô Sơn có thể xem là không có đối thủ trong thế giới này.
Nghĩ đến tương lai huy hoàng của Cô Sơn, đôi mắt Hầu gia bừng lên những tia sáng.
Lần này thì hoàn toàn có thể hi vọng. "Vậy thì tiếp tục. Khai Dương huyệt." Trần Gia Minh lại nói.
Hầu gia, Nguyên Kim Thạch và những người khác lại lao tới. "Mạn San huyệt."
Đã xong "Nam Phong huyệt." "Đi..."
Trần Gia Minh nói đi nói lại.
Hầu gia không tiếc công sức.
Chờ cho hết một trăm lẻ tám huyệt được bấm..
Phụt.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cuối cùng cũng không chịu nổi, một ngụm máu lớn từ trong miệng phun ra, dường như cô ta đã bị thương nặng. "Ha ha ha. Tốt! Tốt lắm! Ha ha ha..." Mọi người vui mừng khôn xiết.
Tuy nhiên khí sắc Hầu gia cũng vô cùng kém.
Cả người xanh xao, cả người run lên từng cơn. hai cánh tay không ngừng run rẩy, giống như điện giật... "Trần Gia Minh... còn bao nhiêu huyệt nữa?"
Hầu gia thở hổn hển và khàn giọng hỏi. "Lần cuối cùng. Bấm vào lông mày của cô ta và hoàn thành." Trần Gia Minh nói. "Hàng."
Hầu gia gầm gừ và lao về phía Cốc chủ Hồng Nhan Cốc một lần nữa.
Nhưng vào lúc này.. "Bảo vệ Cốc chủ Hồng Nhan Cốc."
Một tiếng gầm lớn truyền đến. Sau đó một số lượng lớn cao thủ Hồng Nhan Cốc lao vào hội trường và vây quanh Cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Tuyến phòng thủ bên ngoài bị phá vỡ. "Giết chúng."
Nguyên Kim Thành hét lớn, tất cả đều chạy tới.
Hai bên lại chiến đấu với nhau.
Hầu gia được bảo vệ bởi đám đông, đi xuyên qua đám đông về phía Cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Nhưng bây giờ, chủ nhân của Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng đặc biệt bình tĩnh. Nhố ngụm máu trong miệng ra, lạnh lùng nhìn Hầu gia. "Cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Đây là số phận của người dám khiêu khích Cô Sơn."
Hầu gia nói. Trực tiếp giơ tay sau khi đến gần.
Nhưng vào lúc đầu ngón tay của ông sắp chạm vào lông mày của Cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Bùm.
Một tiếng động lớn vang lên.
Sợi dây vàng trói Cốc chủ Hồng Nhan Cốc... đột nhiên đứt hết. "Sao có thể?"
Hầu gia thất kinh, ông ấy vẫn chưa kịp phản ứng. Một bàn tay nhanh như chớp, trực tiếp bóp cổ ông ta.
Hầu gia phải rút lui ngay lập tức.
Đã quá muộn.
Hai tay cốc chủ Hồng Nhan Cốc giống như kẹp sắt nắm chặt lấy, cho dù ông có giãy giụa thế nào cũng không giúp được gì.
Trong lúc vội vàng, ông ta lập tức giơ tay chỉ về phía lông mày Cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc lập tức năm lấy cổ tay ông ta rồi đẩy ra.
Âm.
Hầu gia bị gãy tay.
Cô ta lại đưa tay lên định bẻ tay còn lại.
Nhưng vào thời điểm quan trọng này.
Phụt.
Hầu gia đột nhiên phun ra từ miệng một mảnh đầu lưỡi, giống như ẩn chứa vũ khí đập vào lông mày của Cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Vào thời điểm quan trọng này, ông ta thực sự cắn đứt lưỡi của mình.
Lưỡi chạm vào huyệt đạo chính giữa lông mày của Cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Bùm.
Hơi thở của Cốc chủ Hồng Nhan Cốc lập tức bùng nổ, nôn ra máu. Điên cuồng bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...