Chương có nội dung bằng hình ảnh
Chu Quang ngây người. Người chết? Bác sĩ Lâm có ý gì? Nó có thể là... Đột nhiên toàn thân Chu Quang vô cùng lạnh khiến cho anh ta run lên. Anh đã đoán được ý của Phan Lâm. Anh Lâm, anh...
' “Anh là người thông minh, tôi nghĩ anh nên biết.
Anh nói xem nếu tôi giết anh.
Sau đó đẩy sự cố này lên người Cốc chủ Hồng Nhan Cốc, gây ra cuộc chiến giữa Hồng Nhan Cốc và Trúc Lâm.
Anh nói điều này với tôi không phải được lợi hơn sao?”
Phan Lâm khàn giọng nói. "Không...
Bác sĩ Lâm, anh không thể làm điều này...
Anh không thể trốn khỏi Trúc Lâm.
Một khi Trúc Lâm biết anh đang làm gì, chúng tôi sẽ làm mọi cách để trả thù anh. Vậy thì anh sẽ không chỉ phải đối phó với Hồng Nhan Cốc, mà còn phải ứng phó với Trúc Lâm.
Anh đang tự đào mô chôn mình... Bác sĩ Lâm.
Anh không thể làm chuyện này.”
Chu Quang cuồng loạn hét lên, cả khuôn mặt tái nhợt. Nhưng Phan Lâm phớt lờ, trực tiếp kéo tóc của Chu Quang, kéo anh ta qua. "Cám ơn anh đã giúp tôi tỉnh ngộ.
Lễ ra tôi nên phản ứng sớm hơn.
Tôi nghĩ ở Giang Thành nên có nhiều người tới vùng nước bùn như Trúc Lâm của anh để câu cá trong vũng bùn.
Nếu tôi chỉ muốn đối phó với cốc chủ Hồng Nhan Cốc, vậy thì dù tôi có giết được Cốc chủ Hồng Nhan Cốc, tôi vẫn không thể yên ổn được.
Tôi nên giải quyết với anh trước, giải tỏa phiền phức, sau đó giải quyết phía Hồng Nhan Cốc.”
Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng. "Bác sĩ Lâm, không, anh không thể làm điều này.
Tôi...
chúng tôi đã biết sai rồi... đừng giết chúng tôi, đừng..." Toàn thân Chu Quang run băn lên dần như sắp gục ngã. Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng bác sĩ Lâm có thể tàn nhẫn như vậy. "Bác sĩ Lâm.”
Lúc này, người đàn ông to lớn nằm trên mặt đất đột nhiên cố hết sức đứng lên, gầm gừ: “Anh thực sự muốn hủy hoại Dương Hoa vì ân oán cá nhân sao?" Phan Lâm im lặng một lúc, lẩm bẩm nói: “Thật ra, kế hoạch ban đầu của tôi là kiểm soát các anh, sau đó lợi dụng anh để kích động mối quan hệ giữa Trúc Lâm và Hồng Nhan Cốc, nhưng anh đã xúc phạm vợ tôi, vì vậy tôi quyết định không cho anh một cơ hội nào để sống.”
Cả hai chết lặng. Chu Quang vẫn muốn nói. Nhưng Phan Lâm đã trực tiếp bẻ gãy cổ. Âm thanh phát ra rõ ràng. Chu Quang trực tiếp chết ở trên ghế. Người đàn ông cường tráng sợ tới mức hai chân trở nên mềm nhũn, làm sao còn sự lạnh lùng trước đây? Trực tiếp quỳ trên mặt đất. "Chủ tịch Lâm.
Chỉ cần...
chỉ cần anh