Nghe được lời này của Lý Ái Vân, tim của Phan Lâm đập thình thịch, anh muốn nói thẳng.
Nhưng sau khi do dự một lúc, lại dừng lại. Lúc này anh muốn thú nhận mọi chuyện với Lý Ái Vân.
Nhưng… cốc chủ Hồng Nhan Cốc đang đến gần, nếu chuyện này được nói ra, một khi cốc chủ Hồng Nhan Cốc đến, Phan Lâm sẽ chỉ thêm phiền phức…
“Tiểu Vân, bây giờ không tiện nói chuyện với em. Sau này có cơ hội sẽ nói chuyện cho em biết.” Phan Lâm do dự rồi trực tiếp nói.
“Chuyện gì mà bí hiểm như vậy?” Lý Ái Vân bối rối, nhưng cũng không hỏi nhiều, sau vài câu chào hỏi rồi cúp máy.
“Mà này, Ái Vân. Còn có một chuyện muốn nói với em.” Lúc này, Phan Lâm vội vàng nói.
“Có chuyện gì vậy?”
“Mấy ngày này… đừng để công ty, ở nhà đừng đi đâu.” Phan Lâm do dự nói.
“Tại sao?” “Em cũng biết Giang Thành trước đây không yên, chuyện của Phái Nam Y xem ra còn chưa xong, anh lo lång em sẽ xảy ra chuyện.”
“Chuyện này… còn anh sẽ không quay lại sao?” Lý Ái Vân ngập ngừng.
“Anh… Anh còn có chuyện phải làm. Anh về sau.”
“Khi nào anh về thì gọi cho em… Em sẽ nấu cơm cho anh.”
“Được…”
“Hãy cẩn thận.”
Điện thoại bị cúp.
Tuy nói chuyện đơn giản, nhưng Lý Ái Vân nghe Phan Lâm nói chuyện cũng lo lắng… cô có nên nghi ngờ Phan Lâm.
Anh hy vọng cô ấy có thể chấp nhận sự thật…
Phan Lâm thở ra, tìm lại số liên lạc và gọi cho Đinh Văn Vượng và Hồ Thịnh Khang.
Sắp xếp xong xuôi, Phan Lâm bước ra khỏi phòng.
Dưới sự sắp xếp của Dương Long, anh đi bộ đến nơi của Tài Quyết Thiên Khải đang ở.
Nơi giam giữ là một tầng hầm ở Giang Thành, không phải trong Phái Nam Y.
Tuy là tầng hầm nhưng điều kiện và trang thiết bị rất tuyệt vời. Phan Lâm nói rằng những người này không được bỏ mặc, và họ phải được tạo điều kiện tốt nhất, cho dù về quần áo, thức ăn hay môi trường sống, tất cả đều phải được thực hiện theo quy định của tổng thống. để ông người một sở thích, không biết ông thích hương vị nào?” Phan Lâm tự nói với chính mình.
Nhưng… những người của hội Thiên Khải vẫn không nói một lời. Phan Lâm nhịp nhàng gõ ngón tay lên bàn trước mặt, một lúc sau mới nói thẳng: “Lại đây.”
“Giáo chủ.”
Vài người từ Đông Hoàng Giáo bước vào.
Những lính canh ở đây đều là những người ưu tú của Đông Hoàng Giáo.
“Đi, cởi quần áo của bọn họ cho tôi rồi mặc quần áo khác vào.” Phan Lâm nói.
“Vâng.”
Vài người bước vào.
Người của hội Thiên Khải lần này không thể bình tĩnh nữa.
“Anh định làm gì?”
“Biến đi cho tôi.”
“Cút. Các người đừng xúc phạm tôi.”
Một tiếng hét giận dữ và nghiêm khắc vang lên.
Nhưng mà … bọn họ không thể ngăn cản được những người của Đông Hoàng Giáo này, độc dược trong cơ thể không ngừng rút đi sức lực của bọn họ, lúc này đứng lên cũng khó khăn, cho nên không thể đánh trả.
“Bác sĩ Lâm. Anh đừng quá đáng.” Sắc mặt đội trưởng, lạnh lùng quát: “Muốn giết thì giết. Tại sao lại làm nhục tôi. Đừng đi quá xa.” “Làm nhục? Không, không, không, các anh đều hiểu lầm rồi, tôi vừa thấy quần áo của mọi người đều vừa bẩn lại vừa rách, tôi tỉnh đem về giúp mọi người giặt với sửa lại. Tôi không có ý đồ khác, càng không nói tới mọi người là… bây giờ đang bị thương cần chăm sóc tốt. Quần áo cũng dinh bùn, mặc lại có thể sẽ nhiễm trùng vết thương.” Phan Lâm giải thích.
“Anh Lâm, anh muốn làm cái quái gì?” Đội trưởng hiệp hội Thiên Khải lạnh lùng hỏi.
“Đội trưởng hiệp hội Thiên Khải, tôi không có ác ý với mọi người, Chỉ là ông ép tôi đến mức như vậy.” Phan Lâm lắc đầu,
“Bác sĩ Lâm, nếu anh vi phạm quy định, chúng tôi phải làm những việc theo đúng quy định. Không ai ép ai cả. Thay vào đó, anh đã động thủ với người của hiệp hội Thiên Khải của chủng tôi. Anh có biết mình đã làm gì không? Anh có biết hậu quả không?” Anh sẽ bị hiệp hội truy nã, sẽ có người bắt anh.” Đội trưởng hiệp hội Thiên Khải trầm giọng nói.
Vậy thì trước tiên hãy cho họ biết rằng tôi đã làm điều đó. Không ai có thể kết tội tôi nếu không có bằng chứng” Phan Lâm ậm ừ.
Đội trưởng hiệp hội Thiên Khải không nói lại lời nào. Những gì hắn ta nói bây giờ đều là vô ích.
Phan Lâm cũng hít một hơi, dự định đi thẳng vào việc chính.
“Đội trưởng hiệp hội Thiên Khải, tôi hỏi ông một câu, ông có nhiệm vụ duy trì trật tự của hiệp hội đúng không?”
“Đó là nhiệm vụ ràng buộc của tôi. Từ thời điểm chúng tôi trở thành người của Thiên Khải Tài Quyết, nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ trật tự của hiệp hội. Bác sĩ Lâm, cứ nói những gì anh muốn nói, đừng nghĩ đến tôi, sẽ lãng phí thời gian của cả anh và của tôi.” Đội trưởng hiệp hội Thiên Khải nói một cách vô lực.
Nhưng mà, Phan Lâm nhẹ nhàng lắc đầu, lại thêm vài phút đồng hồ, thấp giọng nói: “Đội trưởng hiệp hội Thiên Khải, ông muốn… rời khỏi đây không?”
Đội trưởng hiệp hội Thiên Khải sửng sốt, kinh ngạc nhìn Phan Lâm.
“Ý anh là gì?”
“Tôi có thể thả người đi.”
“Thật sao?” Đội trưởng hiệp hội Thiên Khải cau mày.
“Đương nhiên, nhưng phải sau hội nghị.” Phan Lâm bình tĩnh nói.
Đội trưởng hiệp hội Thiên Khải trầm mặc chốc lát, khàn khàn nói: “Đây không phải là hành động thừa sao? Nếu để sau cuộc họp, anh không sợ bị tôi trả thù sao?”
“Đương nhiên là tôi không sợ, bởi vì sau hội nghị, đảng hội không dám trả đũa tôi nữa.”
“Tại sao?”
“Tôi sẽ giành chiến thắng trong hội nghị, đánh bại đám đông, và vươn lên. Tôi đã không còn là tôi như bây giờ. Hội nghị đã dám động vào tôi. Họ sẽ không xem xét đến hậu quả sao?”
“Ha ha, bác sĩ Lâm đôi khi cũng biết pha trò? Thật tiếc là trò đùa này không vui chút nào. Chắc anh không biết sự tàn khốc của hội nghị. Tôi thừa nhận rằng anh rất mạnh mẽ. Nhưng để một người như anh bị ném vào hội nghị mà nói, chỉ là giọt nước trong đại dương, không đáng để nhắc tới, cũng không thể làm nổi sóng gì. Còn về vị trí đầu bảng trong Hội nghị thì.. lại càng ngớ ngẩn” Ông ta lắc đầu nói dừng dưng.
“Tôi không muốn thuyết phục ông bằng lời nói, tôi
nghĩ đến lúc đó ông sẽ hiểu.”
Tôi sẽ rất mong đợi ngày đó.” Đội trưởng hiệp hội Thiên Khải gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chăm Phan Lâm: “Vậy bác sĩ Lâm đến đây chỉ để nói chuyện này?
“Không, một điều nữa.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn ông tiếp tục thi hành nhiệm vụ.” Phan Lâm nghiêm túc nói.
—————————-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...