Chương có nội dung bằng hình ảnh
Phan Lâm đã sớm không còn bao nhiêu kiên nhẫn nữa.
Năm lần bảy lượt có lòng tốt giúp đỡ Lý Ái Vân, nhưng đổi lại chỉ là sự không thấu hiểu và trách cứ.
Nếu không phải vì anh cảm thấy Lý Ái Vân cũng thật lòng đối xử tốt với mình, thì anh sẽ còn ở lại nơi này nữa sao? Lý Ái Vân giật mình, nhìn về phía anh một cách kinh ngạc.
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy hôm nay anh cứ là lạ thế nào.
Nhưng lại không thể nói là không thích hợp ở đâu.
“Anh có ý gì… lẽ nào anh… muốn đi gặp cậu Nông?”
“Ừm, anh cũng có vài người bạn ở Bồ Thành, anh sẽ tìm bọn họ để thu xếp việc này cho chu toàn, chắc hẳn sẽ không thành vấn đề”
Phan Lâm đáp.
“Người như cậu mà vẫn có thể có bạn bè được sao? Tôi thấy cho dù có, thì chắc chắn cũng chỉ là đám bạn bè xấu! Người có đức hạnh giống như cậu, thì có cái ích lợi gì chứ?”
Hứa Ngọc Thanh khinh thường bảo.
Phan Lâm cũng chẳng muốn phản ứng lại bà ta, mà chỉ nhìn Lý Ái Vân, và đợi câu trả lời của cô.
Lý Ái Vân yên lặng nhìn anh, thật lâu sau, mới thấp giọng đáp: “Phan Lâm, chuyện này không thể làm liều được… anh chắc hẳn cũng biết tính nghiêm trọng của việc này rồi chứ.”
“Anh biết, hiện tại không phải là vấn đề của anh, mà là vấn đề của em! Anh đã nói rồi, nếu em không tin anh thì anh không đi là được.”
Phan Lâm bình tĩnh đáp.
“Em tin anh!”
Gần như vào khoảnh khắc Phan Lâm nói xong, Lý Ái Vân lập tức trả lời.
Phan Lâm hơi sững sờ, có chút khó tin.
“Ái Vân, con…”
“Mẹ, thực ra con có thể nhìn ra được Phan Lâm vẫn luôn nỗ lực, cũng luôn nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta không tin anh ấy một lân?”
Cô thấp giọng bảo.
Thực ra cô cũng có chút không biết làm thể nào.
Bây giờ chẳng có cách gì hết, chỉ có thể ôm một hy vọng cuối cùng.
“Phan Lâm, anh thử xem đi, đi tìm bạn bè của anh, xem có thể lo liệu chu toàn được hay không.
Em sẽ nghĩ cách gom tiên.
Nếu như bạn anh cũng không thể giúp được, vậy anh hãy tới công ty chi nhánh của Dương Hoa ở Bồ Thành để tìm em, rồi em sẽ tìm cậu Nông để giải quyết chuyện này”
Lý Ái Vân khàn giọng nói, hốc mắt đã có chút đỏ lên.
“Được.”
Phan Lâm gật đầu, sau đó trực tiếp xoay người rời đi.
Lý Ái Vân lặng lẽ nhìn anh lên xe taxi, thấp giọng thở dài một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ và khốn khổ.
Xe taxi lái được khoảng chừng hai mươi phút, sau đó dừng lại dưới một club được trang hoàng sang trọng và có nhiều xe thể thao đỗ ở ngoài cửa.
“Thưa ngài, cậu muốn tiêu tiền ở nơi này sao? Lúc trước nghe giọng của cậu, không giống như người dân bản địa.
Tôi phải nhắc cậu một câu, đây là nơi có chi phí đắt nhất ở Bồ Thành, chỉ phí tiến vào thấp nhất cũng phải mười lăm nghìn đô,
—————————-