Chương có nội dung bằng hình ảnh
Không ai có thể nhận nhiều chưởng như thế của cốc chủ Hông Nhan Cốc Hoặc có thể nói là bây giờ một chưởng của bà ta không phải là người bình thường có thể nhận được.
Mà Phan Lâm lại liên tục nhận lấy mười mấy chưởng vẫn chưa chết, có thể gọi là kì tích.
Nhưng mà như vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì vì hôm nay nếu Phan Lâm không chết, cốc chủ của Hồng Nhan Cốc chắc chắn sẽ không bỏ qua.
“Lấy đồ tới đây cho tôi!”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc lạnh lùng nói.
“Vâng, cốc chủ.”
Mấy đệ tử bên cạnh lập tức chạy xuống, một lát sau đã thấy họ khiêng một cái rương rất nặng quay lại.
Mở rương ra thì chỉ thấy bên trong là rất nhiều vũ khí, dụng cụ bằng bạc.
Có một thanh đoản kiếm bằng bạc, lại còn có một món đồ trông giống như cái nĩa cũng bằng bạc, còn có mấy cái khay bạc, dao bạc, búa bạc.
Tất cả đều không quá lớn, vô cùng tinh xảo nhưng nếu nói là bộ vũ khí thì nhỏ quá, mà nói là bộ dao nữa thì lại to quá.
Phan Lâm khó nhọc mở mắt ra thì thấy cốc chủ của Hồng Nhan Cốc đang cầm một con dao bạc và một cây búa bạc châm chậm đi tới.
“Biết đây là gì không? Đây là dụng cụ chuyên dụng của tôi, đặc biệt dùng trong lúc tôi tu luyện.”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc cầm chắc đồ trêи tay, bình tĩnh nói.
“Tu luyện?”
Phan Lâm nâng lên đôi mắt ảm đạm nhìn bà ta.
“Đúng thế, chính là tu luyện.
Cái này là búa, lát nữa dùng để đập vỡ tất cả hơn hai trăm cái xương trêи người cậu.
Cái này là dao, lát nữa sẽ dùng để cắt đầu của cậu ra, lóc đến tận xương tủy…”
Sau khi cốc chủ của Hồng Nhan Cốc giới thiệu qua một lượt thì trong mắt đã hiện ra tia sáng yêu dị màu hồng.
Thì ra đây là bộ đồ mà bà ta chuyên dùng để ăn thịt người khác.
Bà ta đang định ăn sống Phan Lâm.
Giõng như cái cách mà bà ta đã làm với sư huynh của mình vậy.
Phan Lâm đã ăn quả Thiên Tinh, tất nhiên trong cơ thể sẽ hấp thụ dược hiệu của quả Thiên Tinh.
Bà ta nghĩ nếu bản thân mà ăn Phan Lâm thì cũng có tác dụng làm dịu lại luông năng lượng bạo động trong cơ thể mình.
“Ha hai Bà như vậy mà cũng xứng trở thành tiên? Cũng xứng xưng là Thần hay sao? Chẳng qua chỉ là một ác ma mà thôi.
Hơn nữa còn là một ác ma đã phát điên không còn sót lại nhân tính!”
Phan Lâm khàn giọng nói.
“Lời của cậu bây giờ không chọc giận tôi được đâu, vì tôi sẽ không phí công tức giận với một con cá đã nằm trêи thớt.
Bây giờ thì bắt đầu bữa tiệc thôi.”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc bình tĩnh nói, sau đó cầm con dao bạc khiến người khác cảm thấy rợn người kia nhắm vào trán của Phan Lâm mà cắt xuống.
Nhưng đúng lúc này Phan Lâm lại bật cười.
—————————-