Chương có nội dung bằng hình ảnh
Mọi người vội vàng nhìn về phía phát ra tiếng nổ.
Là bên ngoài vườn Khổ Tình, hình như là từ phía đường núi kia.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không rõ lắm, để tôi đi xem.”
Phong Thanh Vũ cảm giác không đúng lắm, đang định sử dụng khinh công đi xem thử chuyện là thế nào.
Nhưng vào lúc này.
“Á!”
Một tiếng hét chói tai vang lên.
Sau đó thì thấy Quách Lệ vốn đang chờ bên ngoài bỗng nhiên chạy vào, sắc mặt tái nhợt, vô cùng hoảng sợ la lên: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!”
“Sao?”
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
“Quách Lệ, đã có chuyện gì xảy ra?”
Phan Lâm nhíu mày trầm giọng hỏi.
“Chủ tịch Lâm, nữ ma đầu! Nữ ma đầu! Có một nữ ma đầu đánh tới!”
Quách Lệ bị dọa sợ không nhẹ vọt tới run rẩy phía sau Phan Lâm, giọng nói cũng run theo.
“Nữ ma đầu? Không lẽ là U Thủy Kiếm Vương kia?”
Phan Lâm nghỉ ngờ hỏi.
Nhưng mà anh vừa dứt lời.
Rầm! Lại một tiếng nổ.
Một người mình đây máu me bay tới, ngã mạnh trêи mặt đất.
Nhìn lại rõ ràng là U Thủy Kiếm Vương.
Lúc này trêи người cô ấy không còn chỗ nào lành lặn, ngay cả khóe mắt cũng đang chảy máu, trước ngực càng thẫm màu máu tươi, thanh kiếm trêи tay cô cũng đã gãy, người năm trêи mặt đất thở hổn hển, rõ ràng là đã bị thương nặng.
“Sao cơ?”
Sắc mặt đám người Phong Thanh Vũ u ám.
Phan Lâm cũng đang cau mày, có vẻ nhận ra được điều gì đó, anh vội vàng lấy kim châm cứu ra đâm vào cánh tay, giảm bớt vết thương trêи hai cánh tay.
Khổ Tình Nữ nhìn ra phía ngoài, có lẽ là đã ngửi thấy hơi thở của đối phương, hừ lạnh nói: “Sát khí nồng nặc, người tới là ai? Đến đây làm gì?”
“Lấy đồ!”
Một giọng nói lạnh lẽo vang vọng truyên đến.
Sau đó thì có một số lượng lớn người bay đến, tất cả đều là người của Hồng Nhan Cốc.
Người câm đầu… chính là cốc chủ của Hồng Nhan cốc.
Phong Thanh Vũ thấy thể thì tê cả da đầu, hai mắt ngạc nhiên.
Bà ta đến quá nhanh rồi.
“Xong rồi, lần này thì tiêu đời thật rồi…”
Phong Thanh Vũ lẩm bẩm.
Vẻ mặt của Phan Lâm cũng vô cùng mất tự nhiên.
Dựa theo suy đoán của Phong Thanh Vũ
—————————-