Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Cô chính là Trịnh Bảo Nguyệt?”
Phan Lâm thấp giọng hỏi.
“Vâng… là tôi… Chủ tịch Lâm, chào… chào anh…”
Trịnh Bảo Nguyệt run rẩy nói.
Khương Mạn Vân đứng bên cạnh nhìn thấy, vẻ mặt đầy khó tin, Trịnh Bảo Nguyệt ngày thường đanh đá làm mưa làm gió ở trường học, hôm nay cũng có bộ mặt ngoan ngoãn như thế sao? Thật sự là làm người ta bất ngờ.
“Em gái tôi đâu?”
Phan Lâm lạnh nhạt hỏi.
“Về nồi…”
“Về lúc nào?”
“Mười… mười phút trước…”
“Về bằng cách nào?”
“Anh… sau khi anh bảo chủ tịch Long gọi điện thoại đến nhà tôi, tôi… tôi đã để cô ấy xuống xe tự đón xe về rồi…”
Trịnh Bảo Nguyệt ấp úng nói.
“Để em ấy xuống xe ở đâu?”
“Tôi… tôi quên rồi..
“Thật sao? Vậy bây giờ tôi đi điều tra camera giám sát trêи chiếc xe mà lúc vê cô đã ngồi, nếu như cô dám nói dối tôi, vậy thì xin lỗi, hôm nay tôi sẽ khiến nhà họ Trịnh các người biến mất khỏi thành phố Lâm Tây!”
Phan Lâm lạnh lùng nói, lấy điện thoại ra, muốn bấm số.
Anh vừa nói xong, người nhà họ Trịnh cũng sợ đến hoang mang.
Nếu lời này từ miệng người khác nói ra, bọn họ sẽ không hề lo lắng chút nào.
Nhưng lời này từ miệng chủ tịch Lâm có tiếng tăm lừng lẫy nói ra, ai dám nghi ngờ? Trong lúc nhất thời, người nhà họ Trịnh cũng căng thẳng.
Trịnh Bảo Nguyệt cứng đờ người đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt.
“Bảo Nguyệt! Chủ tịch Lâm ở đây mà con còn dám nói dối? Mau nói thật cho ba! Nếu không thì con cút ngay khỏi nhà họ Trịnh cho ba! Ba không có đứa con gái này!”
Ba của Trịnh Bảo Nguyệt là Trịnh Siêu Cường lập tức hét lên.
“Ba, con… con…”
Trịnh Bảo Nguyệt ấp úng, cuối cùng đành phải nói ra sự thật: “Thật ra thì… Thật ra thì Lý Đan Thanh bị chị Diệp Anh đưa đi rồi…”
Chị Diệp Anh? Mọi người ngạc nhiên.
Quả nhiên có ẩn tình khác.
Ánh mắt của Phan Lâm nghiêm nghị, thấp giọng quát khẽ: “Chị Diệp Anh là ai?”
“Tôi… tôi không biết, tôi chỉ giúp chị ấy chút việc, chị ấy trả thù lao cho tôi… chỉ đơn giản vậy thôi…”
“Giúp cô ta chút chuyện? Cô giúp cô ta làm gì?”
“Chị Diệp Anh nói, muốn tôi tìm kiếm vài học sinh trẻ đẹp trong trường học, đưa đến chỗ chị ấy làm việc, tìm được một người sẽ cho tôi bảy trăm triệu tiên mặt…”
Trịnh Bảo Nguyệt cúi đầu nói.
“Cái gì?”
Mọi người xôn xao.
“Con bé chết tiệt này! Như thế không phải
—————————-