“Hửm?”
Trang Tuấn Kiệt hơi ngẩn ra, lập tức nhìn vê phía đám người đang ồn ào.
Người nọ… Đúng là “Tân Tuấn Minh! “Cái gì?”
Trang Tuấn Kiệt ngạc nhiên.
Rất nhiều người nhà họ Trang cũng lộ vẻ kinh ngạc.
“Là Tân Tuấn Minh!”
“Cậu ta muốn làm gì?”
Mọi người chỉ trò, tiếng bàn tán không ngừng.
Người của Phiêu Nhai Các cũng nhìn chằm chằm bên này.
Chỉ thấy Phan Lâm đi tới trước mặt mọi người, sau đó trong kinh hãi của mọi người, Phan Lâm nhảy lên lôi đài.
“Oal”
Mọi người rộ lên.
Hiện trường quả thực như nổ mạnh! “Người này là ai vậy? Vậy mà dám khiêu chiến cậu Diệp?”
“Cậu ta là kẻ ngốc sao? Không biết làm vậy có ý gì?”.
||||| Truyện đề cử: Chú! Xin Ký Đơn! |||||
“Người này điên rồi! Anh ta điên rôi!”
“Chưa thấy người nào không hiểu chuyện như vậy!”
Đủ loại âm thanh không ngừng thay đổi.
“Tân Tuần Minh, cậu…”
Trang Tuấn Kiệt khẩn trương, nhưng không biết nên nói gì.
Anh ta nhìn vê phía mấy ông già chỗ Phiêu Nhai Các.
Lúc này ông già kia đã ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh, không nói một lời, giống như đang tính toán im lặng xem xét.
Rất rõ ràng, ông ta cho rằng người này là người nhà họ Trang sắp xếp, dù sao đang vào lúc quan trọng, không có khả năng còn có người khác chạy đến, trừ phi là kẻ ngốc.
“Đáng giận!”
Trang Tuấn Kiệt nắm chặt tay, la to: “Tân Tuấn Minh, cậu muốn làm cái gì? Lập tức quay về chỗ ngồi cho tôi!”
Nhưng mà vẻ mặt Phan Lâm không đổi, chỉ bình tĩnh nói: “Trang Tuấn Kiệt, anh đã bại bởi anh Diệp, nếu là kẻ thua, anh không có tư cách đứng trêи đài nữa, anh đi xuống đi!”
“Chẳng lẽ cậu… Cậu muốn khiêu chiến cậu Lý Diệu Diệp?”
Toàn thân Trang Tuấn Kiệt căng cứng.
“Anh cảm thấy tôi không có tư cách này sao?”
Phan Lâm nghiêng đầu.
Toàn thân Trang Tuấn Kiệt run rẩy.
Tư cách sao? Sao Phan Lâm có thể không có? Tối hôm qua nghiền áp thực lực, anh ta đã thấu hiểu rất rõ! Trang Tuấn Kiệt biết mình chắc chắn không nói được Phan Lâm, chỉ có thể dời mắt nhìn ba mình và bác hai, hi vọng bọn họ có thể tham gia.
“Anh hai.”
Trang Tiến Bình hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Bảo Tuấn Kiệt đi xuống đi, để Tân Tuấn Minh đánh với Lý Diệu Diệp”
Ông chủ Trang Đông Quân bình tĩnh nói.
“Anh hai, chuyện này… Thích hợp sao?”
“Tân Tuấn Minh muốn gia nhập Phiêu Nhai Các, vậy thì cho cậu ta cơ hội đi! Dù sao cậu ta còn chưa giao phần cuối của bộ công pháp khẩu quyết kia cho chúng ta, không phải lúc trước chúng ta đã đồng ý rồi sao? Cho cậu ta cơ hội này!”
Trang Đông Quân nói.
“Nhưng mà… Anh hai, như vậy Phiêu Nhai Các có tức giận không?”
Trang Tiến Bình nhíu mày hỏi.
“Tần Tuấn Minh lên đài, chỉ vì muốn biểu lộ thực lực của cậu ta, đạt được ưu ái của người Phiêu Nhai Các, tôi nghĩ… Cậu ta sẽ không làm chuyện điên rồ!”
Trang Đông Quân lạnh nhạt nói.
Mấy người không nói chuyện rồi.
Tuy Trang Tiên Bình không vui, nhưng không biểu lộ ra, chỉ nói với Trang Tuấn Kiệt: “Tuấn Kiệt, con đi xuống đi.”
“Ba…”
“Đi xuống!”
Vẻ mặt Trang Tiến Bình nghiêm túc nói.
Trang Tuấn Kiệt do dự một lát, đành phải cúi đầu: Dạ.
Sau đó mang theo phẫn nộ và oán hận, không tình nguyện xuống lôi đài.
“Tân Tuấn Minh!”
Trang Đông Quân kêu một câu.
Phan Lâm nghiêng đầu.
“Nhớ biết điểm dừng, hiểu không?”
Trang Đông Quân bình tĩnh nói, đôi mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Phan Lâm.
Những lời này của ông ta đã rất rõ ràng rồi.
Ông ta là nói “Tân Tuấn Minh”
biểu lộ bản lĩnh trước mặt người khác, đạt được thưởng thức của Phiêu Nhai Các thì được, không thể được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nếu làm Lý Diệu Diệp bị thương, như vậy đừng nói là Phiêu Nhai Các, ngay cả nhà họ Trang ông ta, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho Phan Lâm! Phan Lâm không nói chuyện, chỉ bày ra tư thế với Lý Diệu Diệp, lạnh nhạt nói: “Đến đây đi!”
“Có chút thú vị!”
Lý Diệu Diệp không dự đoán được sẽ xuất hiện một người như vậy.
Anh ta đánh giá Phan Lâm từ trêи xuống dưới, cảm thấy người này trẻ tuổi như thế, giống như Trang Tuấn Kiệt, thực lực cũng không giỏi lắm đâu.
Huống chi anh ta chưa từng nghe nói tới Tần Tuấn Minh.
“Nhanh kết thúc đi!”
Lý Diệu Diệp cấp bước đi tới, anh ta mỉm cười, toàn thân tràn ngập tự tin.
Nhưng mà lúc này, bên Phiêu Nhai Các, trưởng lão kia đột nhiên kêu to.
“Diệu Diệp, không thể sơ suất, lúc trước người này giao đấu với người của Huyết Ma Tông mà không rơi vào thế hạ phong!”
Những lời này vang lên, Lý Diệu Diệp hơi ngẩn ra.
Nhưng mà ngay lúc anh ta thất thân, Phan Lâm đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta.
“Cái gì?”
Toàn thân Lý Diệu Diệp run lên, chỉ thấy một quyền của Phan Lâm đánh tới.
Anh ta vội vàng nâng hai tay ngăn cản.
Rầm! Tiếng trâm đục truyên ra.
Lý Diệu Diệp điên cuồng lùi vê sau, hai chân giẫm lên lôi đài ra một dấu chân rất sâu, cơ thể không ngừng lay động, vẫn luôn lùi tới bên cạnh lôi đài mới dừng lại.
Mà hai tay của anh ta, càng run rẩy giống như cái sàng… “Oal”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Lý Diệu Diệp cố gắng ổn định cơ thể, anh ta cảm thấy máu tươi toàn thân như sôi trào, xao động bất an.
Nhưng anh ta còn chưa ổn định, “Tần Tuấn Minh”
kia… Lại xông tới rồi..
—————————-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...