Chương có nội dung bằng hình ảnh
Phan Hoàng Nhân và Phan Minh Triết che ngực muốn đứng dậy, thế nhưng bọn họ lại cảm thấy trước ngực đau đến mức khiến cho người ta run lên.
Một chưởng này hoàn toàn làm gãy xương của hai người bọn họ.
Hai người bọn họ cũng được xem như là cao thủ trong giới võ đạo, thế mà lại bị đối phương dùng một quyên đánh thành bộ dạng như thế, chỉ sợ nói ra sẽ không ai tin tưởng.
“Dừng tay, không được đến gần chiếc kiệu đó!”
Phan Minh Triết không cam lòng, anh ta gắng gượng đứng lên, muốn lao về phía Phan Lâm.
Những người còn lại của nhà họ Phan cũng nhao nhao quay đầu, đánh về phía Phan Lâm.
Thế nhưng sao tốc độ của bọn họ có thể vượt qua Phan Lâm được chứ? Lúc bọn họ chạy tới, Phan Lâm đã sắp đến gần chiếc kiệu kia.
“Các người đều tránh hết ra đi!”
Đúng vào lúc này, trong điệu đột nhiên vang lên một giọng nói đạm mạc.
Tất cả người nhà họ Phan đều chấn động.
Loảng xoảng.
Lúc này, chiếc kiệu kia đột nhiên nổ tung, một luồng khí lưu làm rung chuyển khu vực xung quanh chiếc kiệu, khiến cho tất cả những tấm gỗ quanh kiệu đều bị vỡ vụn thành từng mảnh.
Ngay sau đó một người đàn ông với mái tóc dài màu trắng, mặc một chiếc trường bào xuất hiện ở trong tâm mắt của Phan Lâm.
Người đàn ông đó ngồi xếp bằng ở bên trêи chiếc kiệu, hai mắt nhắm lại, sắc mặt của anh ta hông hào, gương mặt giống như được điêu khắc, vô cùng anh tuấn, giữa trán có một nốt chu sa, giống như một vị bạch mã hoàng tử từ trong tranh cổ đi ra.
Ánh mắt Phan Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông này.
“Anh chính là Phan Anh Hùng?”
Phan Lâm trâm giọng nói.
“Đã biết rõ tên của tôi, vì sao còn muốn đến nơi này chịu chết hả?”
Phan Anh Hùng không mở mắt ra, chỉ thản nhiên nói một câu như thế.
Phan Lâm lắc đầu, không phản bác gì.
Anh không dựa vào miệng lưỡi mà đấu thăng đối phương, bởi vì Phan Lâm biết, đây vĩnh viễn là đấu không thẳng.
Đối với võ giả mà nói, cho dù mồm miệng có lợi hại đến mức nào đi chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
“Hiện tại, chính anh quỳ xuống tự sát, hay là muốn để tôi ra tay, lấy đi tính mạng của anh?”
Phan Anh Hùng lại một lân nữa lên tiếng, nhưng anh ta vẫn không mở mắt ra.
“Anh ra tay đi!”
Phan Lâm chỉ trả lời đơn giản bằng bốn chữ.
Bốn chữ này vừa vang lên, tất cả người nhà họ Phan ở xung quanh đều run lên.
“Haiz.”
Đúng lúc này, Phan Anh Hùng phát ra một tiếng thở dài.
Rất nhỏ.
Nếu như thính lực không tốt căn bản sẽ không nghe được.
Nhưng sau khi tiếng thở dài này vang lên, Phan Anh Hùng cũng theo đó đứng lên, đồng thời anh ta mở hai mắt ra.
Hiện tại Phan Lâm mới nhìn thấy rõ ràng, hai mắt của anh ta rõ ràng là màu xanh đậm… “Ngài Phan Anh Hùng!”
Bên này, Phan Hoàng Nhân vội vã quỳ một chân xuống, nhanh chóng nói.
“Ngài hãy giao người này cho chúng tôi, gia tộc có quy định, trước khi đại hội được tổ
—————————-