Dám dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với Phong Thanh Vũ, bản thân chính là có dũng khí rất lớn.
Hô hấp của đám người nhà họ Phan như dừng lại, bọn họ đều đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Phan Lâm.
Thế nhưng sắc mặt của Phan Lâm vân bình tĩnh như thường, chỉ là ánh mắt kia trở nên sâu thẳm hơn.
Trong văn phòng làm việc, bâu không khí lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, dường như ngay cả một sợi tóc rơi xuống mặt đất cũng sẽ phát ra một tiếng động rất lớn.
Chỉ thấy Phong Thanh Vũ chắp tay ra sau lưng, dùng khóe mắt để liếc qua Phan Lâm, nói thẳng.
“Đúng là như thế, tôi chính là đang uy hiếp cậu, cậu có ý kiến gì không?”
“Tôi là người không thích bị người khác uy hiếp.”
“Cậu có thể chậm rãi thích ứng, hoặc là cậu có thể làm ra chút chuyện ngu xuẩn, nhưng một khi làm ra chuyện ngu xuẩn gì đó thì không thể hối hận đâu.”
Phong Thanh Vũ bình tĩnh nói.
Ý tứ trong lời nói của ông ta đã quá rõ ràng, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Phan Lâm yên lặng lắc đầu, khàn giọng nói.
“Nếu như tôi và ông đã không hợp ý, vậy thì không cần thiết phải nhiều lời nữa.”
Sau khi nói xong, Phan Lâm cầm điện thoại di động lên, bấm một số điện thoại.
“Sao thế? Cậu dự định gọi toàn bộ đám cấp dưới của mình đến đây à? Cũng được, đã lâu lắm rồi ông già này không đại khai sát giới, hôm nay sẽ giết một trận thật thống khoái."
Phong Thanh Vũ nói xong, trên mặt Phan Lâm vẫn không có một xíu sợ hãi nào.
Phan Hằng Chí không nhịn được, lắc đầu Cười nói.
“Cậu Lâm, nếu như cậu muốn dựa vào đám súng ống trong tay Thủy Bình Vân hoặc là Huỳnh Lam để đối phó với lão tiên sinh Đạo Hoàng, vậy thì cậu quá sai rồi, tốc độ của lão tiên sinh Đạo Hoàng đây nhanh đến mức có thể bắt được viên đạn, về phần Dịch Quế Lâm và đám cường giả của đảo Tiêu Sầu kia, có lẽ bọn họ còn có thể tạo ra chút rắc rối cho Đạo Hoàng tiên sinh đây, nhưng theo như những gì tôi được biết, bọn họ đêu đã bị cậu phái ra khỏi Giang Thành rồi.”
"Ồ, có vẻ như nhà họ Phan đã điều tra tôi rất kỹ nhỉ?”
Phan Lâm bình tĩnh đáp.
“Cậu Lâm, cậu ngoan ngoãn nghe theo lời của lão tiên sinh đi, nếu không chỉ sợ hôm nay đầu của cậu sẽ bị ông ấy lấy đi đó.”
Phan Hằng Chí lạnh nhạt nói, trong mắt lóe lên ý CƯỜi.
Anh ta ước gì Phan Lâm và Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ đánh nhau, như thế cho dù là ai thắng, đối với nhà họ Phan mà nói, đó đều là chuyện tốt.
“Về phần đám cấp dưới kia của cậu, vẫn đừng nên gọi bọn họ đến tìm đường chết thì hơn, cũng không phải lão tiên sinh đây ngại tốn sức, mà chính là ngại máu bẩn của đám kiến hôi đó.”
Phan Hằng Chí tiếp tục nói.
Nhưng Phan Hằng Chí vừa mới nói xong, điện thoại của Phan Lâm đã được kết nối.
“Chủ tịch Lâm có gì dặn dò sao?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nghiêm túc của Hàn Long.
“Ông lập tức sơ tán tất cả mọi người đang ở trong tổng bộ của Tập Đoàn Dương Hoa ra ngoài, đồng thời đóng cửa tòa nhà cao ốc, nghiêm cẩm tất cả mọi người ra vào, khi cần thiết hãy phối hợp với các bộ phận, ban ngành có liên quan, phong tỏa toàn bộ khu vực xung quanh tòa nhà.”
Phan Lâm từ tốn nói.
Mọi người nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Đây là Phan Lâm muốn làm gì thế? Ngay cả chính bản thân Hàn Long cũng không thể hiểu nổi, thế nhưng ông ta sẽ không do dự, lập tức trả lời.
“Chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi sắp xếp ngay đây, trong phòng mười phút, người trong tòa nhà sẽ nhanh chóng rời đi.”
“Được."
Phan Lâm cúp máy, sau đó đặt điện thoại di động lên trên mặt bàn.
Lúc này mọi người mới lấy lại được tinh thân.
“Cậu không gọi người đến giúp ư?”
Phan Hằng Chí nghẹn họng hỏi.
“Ai nói với mấy người, tôi lấy điện thoại di động ra là để gọi người đến?”
Phan Lâm chậm rãi đứng lên, câm điện thoại lên, giơ màn hình vê phía đám người kia.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy, trên màn hình điện thoại di động đang đếm ngược thời gian.
Mười phút.
“Cậu muốn làm gì?”
Một người nhà họ Phan ý thức được sự khác thường, lập tức quát hỏi.
“Giải quyết vấn đề.”
Phan Lâm đáp.
“Giải quyết?”
“Tôi sẽ không giao Phan Nhã Nam ra, nếu như mấy vị đã nói thế, tôi cũng nên nói rõ lập trường của mình.”
“Ồ? Nói như thế là cậu muốn ép ông già này lấy đi đầu của cậu hả?”
Đạo Hoàng nheo mắt hỏi.
“Từ trước đến nay, chưa từng ai dám khiêu khích tôi như thế đâu, bác sĩ Lâm, cậu quả nhiên không đơn giản, rất thú vị, rất thú vị, ha ha ha...
Nếu đã như thế, vậy chúng ta sẽ ở ngay chỗ này giải quyết xong mọi chuyện.”
Đạo Hoàng nheo mắt lại, vẻ mặt ông ta vô cùng lạnh lẽo.
Chuyện đã đến nước này, cũng không có gì hay để nói.
“Mấy người các cậu lên trước đi.”
Phong Thanh Vũ kéo ghế ra ngồi xuống, mỉm cười nói.
“Cái gì?”
Đám người Phan Hằng Chí đều hơi giật mình.
“Lão tiên sinh, ý của ngài là gì vậy?”
Phan Hằng Chí lắp bắp nói.
“Chúng...
Chúng tôi lên trước ư?”
“Đám người các cậu thật sự cho rằng tôi là kẻ ngơ ngẩn à? Nhà họ Phan của các người muốn tôi đến đây, chẳng qua là vì muốn mượn tay tôi thăm dò nội tình của bác sĩ Lâm mà thôi, các cậu cho rằng tôi không biết gì hết ư?”
Phong Thanh Vũ khẽ cười nói.
Sắc mặt của Phan Hằng Chí trở nên trắng bệch, vội vàng cúi đầu nói.
“Lão tiên sinh, ngài suy nghĩ nhiều rồi, chúng tôi tuyệt đối không có ý tứ đó.”
“Nếu không có, vậy thì lên đi, chẳng phải các người cũng muốn tìm ra đồ đệ của tôi à? Cũng không thể để mình tôi xuất lực đúng không?”
Phong Thanh Vũ nheo mắt nhìn chằm chằm đám người này.
Đám người Phan Hằng Chí đột nhiên cảm thấy áp lực tăng lên gấp đôi, từng người đứng sững sờ ngay tại chỗ, không biết nên làm như thế nào cho phải.
“Còn đứng ngây người ở đó làm gì? Chẳng lẽ muốn để ông già này mới các người ra tay hả?”
Phong Thanh Vũ đột nhiên hét to.
Trong giọng nói của ông ta tràn ngập không vui.
Người nhà họ Phan cảm thấy vô cùng căng thẳng, rơi vào đường cùng, Phan Hằng Chí chỉ có thể thúc giục một người nhà họ Phan ra tay.
Nếu như còn không ra tay, đó chính là đắc tội với Đạo Hoàng, đến lúc đó những người này càng thêm không có đường sống.
Người của nhà họ Phan bị ép đến đường cùng, bọn họ cắn răng, gâm nhẹ một tiếng, hướng về phía trước, nhằm thẳng về phía Phan Lâm.
Đến nước này, ngoại trừ vũ lực thì không còn cách nào khác để giải quyết.
Chỉ là dựa vào mấy người nhà họ Phan này lại muốn ra tay với Phan Lâm ư, đây không phải là tự sát thì là gì? Một tên người nhà họ Phan vừa mới đến gần, Phan Lâm đã đánh một chưởng cách không, sóng khí đánh vê phía người kia.
Người nhà họ Phan kia căn bản không chống đỡ được, bị luông sóng khí này đánh đến mức trực tiếp nằm rạp trên mặt đất, không thể nhúc nhích được.
Thế nhưng ngay tại lúc Phan Lâm vung tay lên.
Vèo một tiếng.
Một cơn gió mạnh đột nhiên từ trong văn phòng phóng ra.
Sau đó lập tức nhìn thấy Phong Thanh Vũ đang ngồi trên ghế kia đột nhiên biến mất.
Sắc mặt Phan Lâm âm trầm.
“Trúng kế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...