Thần Y Ở Rể

“Cô Nhã Nam, cô nói cái gì? Có người trộm lễ phục vương tử bóng đêm bản số lượng Dương Hoa mới mua sao? Đây là lễ phục của chủ tịch Lâm đấy, ai dám làm loại chuyện này?”

Hàn Long ở bên kia điện thoại hơi giật mình.

“Thế nào? Tổng giám đốc Long, ông cảm thấy tôi đang lừa ông sao?”

Phan Nhã Nam mở loa ngoài ra, nói chuyện với Hàn Long trước mặt mọi người.

Trong sảnh bữa tiệc lặng ngắt như tờ, toàn bộ đều nhìn chăm chằm Phan Nhã Nam.

Giọng nói của Hàn Long to tới mức mọi người có thể nghe thấy hất.

Mọi người ngừng thở, không dám phát ra tiếng.

Bành Hạo Nhiên châm điếu thuốc, mỉm cười.

Trịnh Tuấn Nghĩa hơi khẩn trương nghe.

Còn bên Hà Vương Vũ, đều đã có chút ngồi không yên, gương mặt cô ta trắng bệch, run rẩy lấy di động ra gửi tin nhắn cho Lý Ái Vân.

“Chủ tịch Vân! Không hay rồi, đã xảy ra chuyện!”

“Khoảng hơn mười giây sau.

“Xảy ra chuyện gì?”

Lý Ái Vân gửi tin nhắn tới.


Hà Vương Vũ vội vàng soạn tin nhắn, đang định gửi đi...

Tít tít...

Màn hình di động đột nhiên đen xì.

“Không phải chứ? Lúc này di động không còn pin? Chiếc di động rách nát này!”

Hà Vương Vũ tức tới mức không nhịn được đập mạnh di động lên bàn.

Rầm! Tiếng động này lập tức hấp dẫn ánh mắt đám người phía sau cô ta.

Không ít người nhíu mày lại.

Toàn thân Hà Vương Vũ run lên, cũng vội vàng cúi đầu, không dám phát ra âm thanh nào nữa.

“Cô Nam, không phải là tôi cảm thấy cô đang gạt tôi, mà là cho rằng chuyện này quá hoang đường, bộ lễ phục này hôm nay chủ tịch Lâm của chúng tôi đã mặc ra ngoài, sao có thể bị người ta đánh cắp? Chẳng lẽ còn có người lột được quần áo chủ tịch Lâm sao?”

“Ai da, ông cảm thấy tôi đang đùa ông sao? Được rồi, tôi gửi video clip cho ông!”

Phan Nhã Nam trực tiếp mở cameras, quay Phan Lâm lạnh lùng nói: “Nhìn thấy chưa, Hàn Long? Tôi còn lừa ông sao? Tự ông xem xét xem, bộ quân áo trên người anh ta có phải là vương tử bóng đêm bản số lượng Dương Hoa các ông mua không? Ông nhìn tay áo đi, nhìn đường may xem, không sai đúng không?”

“Hả? Chuyện này...”

Hàn Long ở trên màn hình trợn tròn mắt.

“Người này, tôi nghĩ là ông nhận ra đúng không? Anh ta là Phan Lâm chồng của Lý Ái Vân! Tên ăn bám kia! Nếu là người này trộm quân áo của chủ tịch Lâm, hoàn toàn có khả năng, dù sao tôi nghe nói chủ tịch Lâm của các ông vì có quan hệ với Lý Ái Vân, nên không ngăn cản người này tiến vào công ty các ông, đúng không?”

Phan Nhã Nam mỉm Cười nói.

Hàn Long há to miệng, gương mặt trắng xanh, trên đầu đầy mồ hôi, ngơ ngác nhìn bên kia màn hình.

“Mau nhìn biểu cảm của tổng giám đốc Long đi! Đây là bị dọa rồi sao?”

“Xem ra ông ấy tin rồi!”

“Cũng phải, mất lễ phục, đây không phải là việc nhỏ đâu! Nếu chủ tịch Lâm truy cứu, ông ta khó mà thoát tội!" Các tân khách bàn tán xôn xao.

Thấy Hàn Long không nói nên lời, đám Phan Nhã Nam, Bành Hạo Nhiên càng lúc càng tin mọi chuyện đúng như bọn họ đoán, cũng càng lúc càng đắc ý rồi.

“Tổng giám đốc Long, tôi đề nghị ông nên nhanh tới đây một chuyến, chúng tôi sẽ trông chừng người này giúp ông, đợi ông tới, tôi sẽ giao anh ta cho ông xử lý.”

Bành Hạo Nhiên tiến lên mỉm cười nói.

“Tôi...

Tôi lập tức tới ngay!”


Toàn thân Hàn Long run lên, vội vàng nói một câu rồi cúp điện thoại.

“Ha ha ha, thành công rồi!”

Một cậu âm bên cạnh Bành Hạo Nhiên cười to nói.

“Anh Nhiên, chúc mừng, xem ra lúc này anh thành công tạo quan hệ với Dương Hoa rồi!”

Trịnh Tuấn Nghĩa đi tới, ôm quyền nói.

“Ha ha, nhà họ Bành tôi vốn có thực lực, nếu có thể hợp tác, tôi cảm thấy Dương Hoa sẽ sẵn lòng tiếp nhận!”

Bành Hạo Nhiên cười nói, trên mặt tràn ngập đắc ý.

“Anh Nhiên, một khi đã như vậy, nhân lúc Hàn Long còn chưa tới, tôi giáo huấn người này trước một chút!”

Phan Nhã Nam híp mắt, mỉm cười nói.

“Giáo huãn sao? Không không không, cô Nam, cô không thể động vào anh ta nữa.”

“Wì sao?”

Phan Nhã Nam giật mình hỏi.

“Nếu tổng giám đốc Long đến đây thấy toàn thân anh ta tràn ngập vết thương mất hứng thì sao? Người này phải giao cho chủ tịch Lâm xử lý.”

Bành Hạo Nhiên cười nói.

“Cái gì? Anh Nhiên! Không phải là anh đã đồng ý để tôi thu thập tên này sao?”

Phan Nhã Nam tức giận nói.

“Cô Nam, cô đừng nóng vội, cô không cần phải ra tay đâu! Tôi tin chủ tịch Lâm sẽ khiến anh ta sống không bằng chết! Còn xe, nhà, tiền mà cô muốn, tôi đều có thể cho cô! Thậm chí giúp cô ra nước ngoài! Đảm bảo không có ai tìm được cô! Có người báo thù giúp cô, cô cũng có được thứ cô muốn, như vậy không tốt sao?”


Bành Hạo Nhiên cười nói.

Phan Nhã Nam không cam lòng, nghiến răng, nhưng lúc này cô ta chỉ có thể chọn thỏa hiệp.

Dù sao cô ta còn phải dựa vào Bành Hạo Nhiên đưa ra nước ngoài, thoát khỏi đuổi bắt của nhà họ Phan.

Mọi người đợi ở sảnh bữa tiệc.

Khiến bọn họ bất ngờ chính là, vậy mà Phan Lâm không kiêu ngạo không nóng nảy, cũng đứng trong sảnh đợi.

Trên mặt không có sợ hãi, không có kinh sợ, lại càng không thấy sợ hãi.

Chuyện này khiến vẻ mặt mọi người mờ mịt rồi...

“Sao kẻ ngốc này không sợ chút nào? Chẳng lẽ anh ta còn chưa biết sắp xảy ra chuyện gì sao?”

“Ha ha, đừng nóng vội, lát nữa sẽ khiến anh ta khóc.”

“Chúng ta mỏi mắt chờ mong đi!”

Các tân khách cười thâm.

Két! Lúc này bên ngoài sảnh truyền tới âm thanh lượng lớn ô tô đỗ lại, sau đó một người giúp việc của sơn trang tiến vào.

“Anh Nhiên, đám tổng giám đốc Long đến đây!”

Sảnh bữa tiệc lập tức trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cửa...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui