Tuy Vương Vũ đồng ý với yêu câu của Lý Ái Vân đại diện cho tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan tới tham gia bữa tiệc, nhưng thực tế cô ta vẫn có tư tâm.
Bữa tiệc có phẩm chất cấp bậc như vậy không tâm thường, tuy cô ta chưa từng nghe nói tới Bành Hạo Nhiên, nhưng biết sơn trang Thạch Thành! Là sơn trang giàu nhất trong nước, là nơi có địa thế cao nhất phong thủy tốt nhất ở cả tỉnh thành, bình thường người có thể đi vào sơn trang này không phú thì quý, đều là người có quyền thế.
Lúc Vương Vũ ở trường học thường nghe đàn anh đàn chị của mình nói khoác sơn trang Thạch Thành lợi hại cỡ nào, mọi người đều trò chuyện lan truyền vê sơn trang này.
Tất nhiên là trong lòng cô ta cũng rất muốn tới.
Nhưng không ngờ vậy mà lân này mình được đến sơn trangl Khi cô ta nhận được điện thoại của Lý Ái Vân, còn cho rằng mình đang nằm mớơi Đợi hai người thuận lợi tiến vào sảnh bữa tiệc, Vương Vũ mới kịp phản ứng, mình không phải đang nằm mơ.
Mọi chuyện...
Đều là sự thật! Sảnh bữa tiệc vô cùng xa hoa, ngọn đèn giống như do lưu ly tạo ra, rất lộng lẫy, sàn nhà như ngọc hoàn mỹ trải thành, bàn ăn lấy cấu trúc vàng và bạc, bức tranh treo trên tường đều là của danh họa nổi tiếng trong và ngoài nước, vô giá, một bát cơm một chén rượu bất kỳ trên bàn đã có giá ba trăm năm mươi triệu, quả thực không phải người thường có thể tưởng tượng được.
Nhìn cảnh tượng xa hoa khiến người ta hít thở không thông, Vương Vũ không khỏi kích động.
Nhưng đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền tới âm thanh rất nhỏ.
“Mau nhìn đi, người nọ mặc đồ gì thế?”
“Hình như là...
Vương tử bóng đêm bản số lượng?”
“Thật hay giả thế? Bộ quần áo đó hơn trăm tỷ đấy! Được nhà thiết kế ở nước ngoài chế tạo thủ công, muôn mua phải có quan hệ, người bình thường không mặc nổi!”
“Người kia là ai? Vậy mà có thể mặc được vương tử bóng đêm?”
“Có phải là bản nhái hay không?”
Tiếng thảo luận càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người đều suy đoán thân phận của Phan Lâm, mà Vương Vũ thì vô cùng khẩn trương.
Theo ý cô ta, bộ quần áo này của Phan Lâm là hàng nhái...
“Chào cô, tôi tên là Vương Duy Mạnh, có thể làm quen được không?”
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai dịu dàng nói với Vương Vũ.
Vương Vũ ngẩn ra, vội vàng nở nụ cười nói: “Xin chào anh Mạnh, tôi tên là Hà Vương Vũ! Rất hân hạnh được biết anh.”
“Hà Vương Vũ sao? Cái tên nghe rất hay, ha ha, sao trông cô Vũ lạ mặt thế, là bạn mới của anh Nhiên sao? Sao trước giờ chưa từng gặp cô?”
“À...
Tôi...
Tôi không phải là bạn của anh Nhiên, tôi là người đại diện cho tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan nhận được lời mời của anh Nhiên mà đến, chủ tịch của chúng tôi có quen biết với anh Nhiên.”
Hà Vương Vũ nở nụ cười nói.
“Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan sao? Nghe quen tai thật, hình như nghe thấy ở đâu rồi...
Ha ha, mặc kệ, công ty có thể hợp tác với anh Nhiên, nhất định là rất có thực lực, cô còn trẻ tuổi như vậy mà đi làm trong công ty như thế, đúng là không đơn giản.”
“Quá khen rồi!”
Hà Vương Vũ vô cùng hưởng thụ.
Không nghĩ tới vừa đến đã có người làm quen, Hà Vương Vũ biết, chuyến đi này của mình không tệ rồi.
“ỒI Anh Lâm, ha hai Anh đã tới rồi, chào anh chào anh!”
Tiếng cười sang sảng truyên đến.
Sau đó chỉ thấy Bành Hạo Nhiên và mấy cậu ấm trẻ tuổi sải bước đi tới.
Phan Lâm nghiêng đầu nhìn, chỉ liếc mắt một cái liên hiểu ra.
Phía sau Bành Hạo Nhiên còn có một bóng dáng quen thuộc.
Người nọ...
Đúng là Phan Nhã Naml Chẳng trách Bành Hạo Nhiên sẽ đột nhiên mời Phan Lâm tham dự bữa tiệc, nói cái gì mà muốn xin lỗi Phan Lâm, hóa ra là như vậy...
“Là Phan Nhã Nam muốn anh gọi tôi tới đúng không?”
Phan Lâm nhìn Bành Hạo Nhiên, vẻ mặt không đổi nói.
“Ha ha, có khả năng giữa Nhã Nam và anh Lâm có gì đó hiểu lầm, nhưng mà không sao, nói rõ mọi chuyện thì hiểu lầm sẽ được giải trừ, dù sao tất cả mọi người đều là bạn!”
Vẻ mặt Bành Hạo Nhiên nhiệt tình nói, sau đó vỗ tay, lớn tiếng nói: “Nào nào nào, tất cả mọi người im lặng một chút, im lặng một chút!”
Âm nhạc lập tức dừng lại.
Các tân khách đang nói chuyện cũng dời mắt nhìn vê bên này.
Trong lúc này, Phan Lâm thành tiêu điểm của mọi người.
“Mọi người! Tôi giới thiệu cho mọi người, vị này là khách quý đặc biệt của bữa tiệc lần này! Phan Lâm Giang Thành! Anh Lâm!”
Bành Hạo Nhiên cao giọng kêu lên.
Những lời này vang lên, mọi người vô cùng kinh ngạc, tiếng bàn tán đột nhiên vang lên, ong ong bên tai.
“Phan Lâm Giang Thành?”
“Hình như tôi nghe nói tới cái tên này rồi.”
“Có phải là Phan Lâm ở rể đó hay không?”
“Giang Thành còn có thể có mấy Phan Lâm?”
“Thật sự là anh ta à? Vua của những chiếc sừng nổi tiếng đó sao? Nghe nói vợ anh ta đều bị chủ tịch Lâm ngủ! Cả Giang Thành này có người nào không biết.”
“Người đàn ông như vậy, sao có thể sống tới tận bây giờ?”
Tất cả mọi người bàn luận, chỉ trỏ Phan Lâm, có người quen, cũng có người không biết nghe người khác bàn tán xong không khỏi cười rộ lên.
“Phan Lâm? Là tên ăn bám kia sao? Không phải chứ...
Anh Lâm! Anh làm gì vậy? Đang yên đang lành, anh mời tên ăn bám này tới làm gì?”
Một cậu ấm bên cạnh vẻ mặt mờ mịt, vội vàng nói.
“Ồ...
Không phải là vì anh Lâm và cô Nhã Nam có chút hiểu lâm sao? Hôm nay tôi mời anh Lâm tới, là muốn giải quyết chuyện này.”
Bành Hạo Nhiên mỉm cười nói.
“Chuyện gì thế?”
Mọi người cảm thấy vô cùng hoang mang.
Chỉ thấy Bành Hạo Nhiên nói với Phan Lâm: “Anh Lâm, tôi biết anh và chủ tịch Lâm của Dương Hoa có quan hệ riêng, nhưng cô Phan Nhã Nam là bạn của tôi, ngày hôm qua anh mạo phạm cô ấy, tôi hi vọng anh có thể xin lỗi cô Nhã Nam hẳn hoi trước mặt mọi người ở đây.”
“Xin lỗi sao? Anh cảm thấy xin lỗi thế nào mới tốt đây?”
Phan Lâm bình tĩnh nhìn anh ta.
“Chuyện này còn phải xem ý của cô Nhã Nam! Cô Nhã Nam, cô cảm thấy người này xin lỗi cô thế nào mới tốt đây?”
Bành Hạo Nhiên nghiêng đầu mỉm cười nói.
“Quỳ xuống, khấu đầu xin lỗi cho tôi!”
Phan Nhã Nam tức giận nói.
Những lời này vừa vang lên, không ít người đột nhiên giật mình.
Hà Vương Vũ hoàn toàn mơ hồ rồi.
Miệng cô ta há to, trợn to đôi mắt nhìn Phan Lâm, hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Bầu không khí trong bữa tiệc đột nhiên trở nên sôi trào hơn.
“Này...
Anh Lâm, anh xem cô Nhã Nam tức giận như vậy, e rằng anh không làm như thế, tức giận của cô ấy sẽ không tiêu tan đâu, hay là...
Anh làm theo cô ấy đi, thế nào? Tất cả mọi người đều là bạn, chỉ cần có thể giải trừ hiểu lâm, tôi nghĩ chút hi sinh này, anh Lâm sẽ đồng ý, đúng không?”
Bành Hạo Nhiên mỉm cười nói, bộ dạng như rất rộng lượng.
Người bên cạnh thấy thế, đều ồn ào rồi.
“Đúng vậy Phan Lâm, anh nhanh quỳ xuống đi”
“Dù sao anh cũng quen quỳ rôi mà.”
“Người như anh, hẳn là không phản cảm chuyện như vậy đúng không? Dù sao anh vốn không có tôn nghiêm gì.”
“Quỳ đi, có thể được nhân vật như anh Nhiên nói như thế, đã là vinh hạnh lớn của anh rồi, anh Nhiên bảo anh quỳ, đã là nể mặt anh lắm rồi!”
“Nhanh quỳ xuống đi.”
Mọi người hi hi ha ha, trên gương mặt đều là ý cười.
Nhưng mà Phan Lâm im lặng nhìn anh Nhiên và Phan Nhã Nam một lát, mới nói: “Muốn tôi quỳ à? Các người xứng sao?”
Những lời này vừa vang lên, xung quanh đột nhiên yên lặng không có một tiếng động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...