Trong từ đường yên tĩnh dọa người.
Vô số đôi mắt đều nhìn chằm chằm Phan Lâm.
Lúc này, cho dù là Nguyên Tinh và Tào Đức Duy cũng cảm thấy bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Có lẽ hai bọn họ cũng không lường trước được tình hình sẽ thay đổi thành như vậy.
Phan Lâm im lặng đứng tại chỗ, nhìn Hắc Ngọc Thành trước mặt.
Anh không hé răng, cũng không có động tĩnh gì.
Khoảng hơn mười giây sau, anh mới mở miệng nói.
Nhưng khiến mọi người vô cùng kinh hãi.
“Nếu tôi nói, tôi muốn giết sạch người nhà họ Hắc cho hả giận, các người có đồng ý không?”
Phan Lâm lạnh nhạt nói.
Chỉ trong nháy mắt, miệng mọi người đều há to! Hắc Ngọc Thành ngẩng đầu mở to mắt, ngây ngốc nhìn Phan Lâm, đã ngây ngốc hơn nữa rồi.
“Hơi quá đáng!”
“Cậu...
Cậu thực sự nghĩ nhà họ Hắc chúng tôi dễ bắt nạt à?”
“Thà ngọc vỡ không làm ngói lành!”
“Cho dù tôi chết, cũng phải chết đứng!”
Người nhà họ Hắc vô cùng căm phẫn, nổi trận lôi đình, cả đám điên cuồng hét lên.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói già nua quát mọi người im miệng.
Là bà cụ tổ nhà họ Hắc! Chỉ thấy bà ta nhìn chằm chằm Phan Lâm, không chút do dự.
“Nếu chủ tịch Lâm thực sự nghĩ làm vậy sẽ hả giận, nhà họ Hắc tôi...
Nguyện ý bị giết!”
Tất cả người nhà họ Hắc đều mơ hồ rồi.
“Bà cụ tổ...
Thật sự phải làm như vậy sao?”
Hắc Ngọc Thành cũng không thể hiểu nữa rồi.
Ông ta hy vọng bà cụ tổ có thể ngẩng đầu ưỡn ngực danh chính ngôn từ từ chối bác sĩ Lâm, sau đó chém giết một lân, nhưng bà ta...
Không làm như vậy! Chẳng lẽ...
Người nhà họ Hắc không có tâm huyết như thế sao? Hắc Ngọc Thành nắm chặt tay, không có hé răng.
“Nếu bà cụ đã nói như vậy, được thôi, tôi cho bà một cơ hội, tôi muốn bà tự tay giết chết Hắc Ngọc Thành, sau đó tự sát! Tôi nghĩ chuyện này không khó đúng không?”
Phan Lâm lạnh nhạt nói.
“Do tôi giết Ngọc Thành?”
Bỗng nhiên bà cụ tổ nhà họ Hắc nhíu mày, do dự rồi.
Rất rõ ràng, bà ta không làm được.
Tuy Hắc Ngọc Thành khiến bà ta vô cùng thất vọng, nhưng dù gì cũng là đời sau của bà ta, sao bà ta có thể tự tay giết đời sau của mình? Nhưng Hắc Ngọc Thành cũng là người kiên cường, gầm nhẹ nói: “Chủ tịch Lâm, cậu muốn tôi chết, tự tôi ra tay là được, đừng làm bà cụ tổ của tôi khó xử được không? Cậu đã muốn mạng của tôi, vậy tôi cho cậu!”
Sau khi nói xong, Hắc Ngọc Thành gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp nâng tay lên, đánh về phía gáy mình.
Ra tay nhanh như tia chớp, không do dựt Ông ta quyết tâm chịu chết rồi! Toàn thân mọi người run lên.
Nhưng không có người nào ngăn cản.
Cho dù là bà cụ tổ nhà họ Hắc.
Bà ta nhắm mắt lại, cơ thể gầy gò hơi run nhè nhẹ, không dám nhìn một màn này.
Hôm nay là ngày nhà họ Hắc gặp tai họa, cho dù tổn thất lớn cỡ nào, cũng phải nhận lấy, bà ta hiểu được đạo lý này, cũng hiểu rõ có đôi khi con người, nhất định phải dứt bỏ.
Nhưng mà ngay lúc bàn tay của Hắc Ngọc Thành sắp đánh về phía gáy mình, bỗng nhiên một bàn tay vươn tới, nắm lấy cổ tay ông ta.
Chỉ trong nháy mắt, bàn tay của Hắc Ngọc Thành cách gáy mình không quá một centimet thì dừng lại.
“Hửm?”
Hắc Ngọc Thành sửng sốt.
Mọi người xung quanh cũng ngây người.
Chỉ thấy cổ tay của Hắc Ngọc Thành thật sự bị tay Phan Lâm chế trụ, bị ngăn lại.
“Hả?”
“Chuyện này...”
“Sao lại thế này?”
“Rốt cuộc là chủ tịch Lâm muốn làm gì?”
Tất cả mọi người đều cảm thấy mờ mịt.
Trong mắt Hắc Ngọc Thành là mê mang.
Bà cụ tổ nhà họ Hắc thì nhẹ nhàng thở ra.
“Chủ tịch Lâm, đây là...
Vì sao?”
Hắc Ngọc Thành không nhịn được hỏi.
“Tôi chỉ thăm dò xem nhà họ Hắc các ông có thành tâm nhận lỗi hay không, bây giờ xem ra, thành ý của các ông cũng không tệ lắm, cho nên không cân tiếp tục kéo dài thời gian làm gì.”
Vẻ mặt Phan Lâm không đổi nói.
“Thăm dò sao?”
Hắc Ngọc Thành giật mình.
“Em gái tôi chỉ bị kinh hãi, không tính là có vấn đề lớn, cho các ông chút giáo huấn là được rồi, không cần thiết vì chuyện này mà giết cả nhà họ Hắc! Tuy tôi cũng từng có ý niệm này."
Phan Lâm lạnh nhạt nói.
Hắc Ngọc Thành hơi mơ hồ.
Thực ra ông ta không biết, nếu ông ta không nghe lời bà cụ tổ nhà họ Hắc nói, tiếp tục đối nghịch với Phan Lâm, vậy thì hôm nay nhà họ Hắc sẽ thật sự gặp tai họa ngập đầu...
Bà cụ tổ nhà họ Hắc quát khẽ: “Ngọc Thành, còn không mau cảm ơn cậu Lâm?”
Lúc này Hắc Ngọc Thành mới kịp phản ứng, vội vàng quỳ xuống: “Cảm ơn chủ tịch Lâm đã tha thứ!”
“Đừng vội cảm ơn, chuyện này còn chưa xong đâu, tôi muốn nhà họ Hắc các ông giúp tôi một chuyện, lúc này mới tính là kết thúc!”
“Chuyện gì, chủ tịch Lâm cứ việc phân phó!”
“Tôi muốn các ông lập tức dẫn theo tất cả cao thủ nhà họ Hắc, trực tiếp đến Yến Kinh tìm nhà họ Phan tính sổ! Tôi sẽ cung cấp tất cả chứng cứ chứng niinh tôi bị oan, nhà họ Phan mới là người đứng sau chuyện này, tôi muốn các ông nháo lớn chuyện này lên, nháo tới mức mọi người đều biết! Chuyện này không khó đúng không?”
Phan Lâm lạnh nhạt nói.
“Chuyện này...
Hắc Ngọc Thành suy nghĩ một lát, gật đầu: “Đúng là không khó, nhưng nếu làm như vậy...
Sẽ đắc tội nhà họ Phan!”
“Nếu có thể chứng minh quan tài thánh anh nhà các ông là do nhà họ Phan trộm, các ông còn để ý đắc tội bọn họ nữa không?”
Phan Lâm hỏi lại.
“Tất nhiên là không để ý! Người khác đã bắt nạt trên đầu chúng tôi, sao chúng tôi có thể dễ dàng tha thứ?”
Hắc Ngọc Thành hừ lạnh nói.
“Một khi đã như vậy, vậy ông sợ cái gì?”
Hắc Ngọc Thành suy nghĩ một lát, trâm giọng nói: “Được, vậy tôi sẽ nghe lời chủ tịch Lâm nói.”
“Ông làm thật tốt, để báo đáp lại, tôi sẽ chữa trị cho thập trưởng lão!”
Phan Lâm lạnh nhạt nói.
“Chữa cho thập trưởng lão?”
Hắc Ngọc Thành giật mình, cho rằng mình nghe lầm rồi, cơ thể hơi run rẩy, vội vàng bò về phía trước, kích động nói: “Chủ tịch Lâm, cậu là nói...
Thập trưởng lão...
Còn cứu được sao?”
“Khi tôi xuất chiêu đã nương tay, với y thuật của tôi, tất nhiên là có thể cứu được!”
Phan Lâm lạnh nhạt nói.
Người nhà họ Hắc mừng rỡ.
“Thật sao?”
“Thật sự tốt quá rôi!”
Đám trưởng lão vô cùng vui sướng.
Hắc Ngọc Thành vô cùng kích động, trực tiếp vỗ ngực thề: “Chủ tịch Lâm, cậu yên tâm đi! Lần này tôi nhất định phải khiến nhà họ Phan ở Yến Kinh kia không thể nào sống yên ổn!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...