Thần Y Ở Rể

Mọi người vô cùng kinh ngạc, vô cùng bất ngờ.

Bà cụ tổ nhà họ Hắc làm sao vậy? “Bà cụ tổ? Bà...

Quen hai bọn họ sao?”

Một trưởng lão cẩn thận hỏi.

“Trước đây từng gặp rồi, lúc trước hai vị này là nhân vật phong vân, không giống như tôi, không có danh tiếng gì, tôi nghĩ hai vị này không biết tôi mới đúng!”

Bà cụ tổ nhà họ Hắc lấy lại tinh thân, nhìn Nguyên Tinh và Tào Đức Duy, bình tĩnh nói: “Nghe đây, Ngọc Thành, nhanh ra lệnh cho tất cả người nhà họ Hắc dừng tay! Cầu xin chủ tịch Lâm tha thứ, nghe thấy không? Nếu không hôm nay nhà họ Hắc sẽ gặp tai họa ngập đầu!”

“Cái gì?”

Hắc Ngọc Thành thất thần tại chỗ, cho rằng mình nghe lầm rồi.

Đám chưởng lão cũng luống cuống, nhao nhao tiến lên.

“Bà cụ tổ, bà làm gì thế?”

“Bà muốn chúng cháu đầu hàng sao?”

“Bà cụ tổ, cần gì phải làm như vậy? Bọn họ chỉ có ba người! Mà nơi này là nhà họ Hắc chúng ta! Chúng ta dốc toàn lực chiến đấu! Sao phải sợ bọn họ?”

“Đúng vậy, nhà họ Hắc chúng ta từ trên xuống dưới, còn không giết được bọn họ sao?”

Người nhà họ Hắc vô cùng căm phẫn nói.

Bởi vì thập trưởng lão chết, mọi người đã vô cùng hận Phan Lâm, ước gì có thể băm Phan Lâm ra vạn đoạn.


Hắc Ngọc Thành cũng như vậy.

Ông ta thân là tộc trưởng, ở trước mặt nhiều người như thế không thể bảo vệ tộc nhân của mình, mặt mũi mất sạch, sao ông ta có thể cam tâm? Nhưng bà cụ tổ nhà họ Hắc lắc đầu.

“Ngọc Thành, cháu cảm thấy, cháu có thể đối phó được bác sĩ Lâm sao?”

“Nếu có bà cụ tổ giúp đỡ, cháu không sợ!”

Hắc Ngọc Thành kiêu ngạo nói.

“Như vậy thêm một Phái Cổ thì sao? Đối phó được không?”

Bà cụ tổ nhà họ Hắc lại hỏi.

“Phái...

Phái Cổ?”

Toàn thân Hắc Ngọc Thành run rấy, nhưng ông ta không chịu thua, nghiến răng nói: “Có lẽ không địch lại được, nhưng cho dù bọn họ thắng, chúng ta vẫn có thể gặm một cục xương của bọn họ, tuyệt đối không để bọn họ dễ chịu!”

“Vậy sao? Vậy thêm một Đông Hoàng Giáo, nhà họ Häc chúng ta...

Đối phó được sao?”

Bà cụ tổ nhà họ Hắc lại nói.

Những lời này vang lên, Hắc Ngọc Thành gần như hít thở không thông rồi.

Dương Hoa, Phái Cổ, Đông Hoàng Giáo.

Ba thế lực này hợp làm một thể...

Thế gian này còn ai đấu lại được? Ông ta mở to mắt, kinh ngạc nhìn bà cụ: “Bà cụ tổ, những lời này của bà...

Là có ý gì?”

Chỉ thấy bà cụ chỉ vào bên kia nói: “Hai ông già đứng bên cạnh chủ tịch Lâm, một người là thái thượng trưởng lão Tào Đức Duy của Phái Cổ, mà vị khác là thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo! Hai người này đều không kém gì tôi! Mà bọn họ cũng là người đại diện cho Phái Cổ và Đông Hoàng Giáo, cháu đối địch với chủ tịch Lâm, cháu nghĩ rằng nhà họ Hắc chúng ta chỉ đối mặt với mình Dương Hoa thôi sao?”

“Cái gì?”

Hắc Ngọc Thành kinh hãi tới mức cả người đều sắp nhảy dựng lên.

Đám người nhà họ Hắc ở xung quanh cũng trợn tròn mắt.

Đại não của mọi người trống rỗng.

Đây là có ý gì? Đây là nói, chủ tịch Lâm nắm trong tay Phái Cổ và Đông Hoàng Giáo sao? Làm sao có thể? Người nào cũng không muốn tin tưởng! Tin tức này quá rung động rồi! Rất nhiều người hô hấp đã trở nên dồn dập hơn.

“Bà cụ tổ, không có khả năng! Bà cụ tổ...

Có phải là bà nhận nhầm rồi không?”


Hắc Ngọc Thành còn không chịu tiếp nhận.

Nhưng bà cụ tổ lắc đầu: “Nếu không vì như vậy, vì sao người ta dám tới nhà họ Hắc khi chỉ có ba người? Huống chỉ cháu giao đấu với bọn họ, không cảm nhận được thực lực của bọn họ đáng sợ cỡ nào sao? Cháu, đấu lại được bất cứ một người nào trong ba người không?”

Hắc Ngọc Thành há to miệng, á khẩu không trả lời được.

“Được rồi Ngọc Thành, đừng nên nhiều lời nữa! Nhanh qua đây đi, quỳ trước mặt chủ tịch Lâm, cầu xin cậu ấy tha thứ!”

Bà cụ Tổ nhà họ Hắc nghiêm túc nói.

Đây là phương pháp duy nhất có thể cứu được nhà họ Hắc.

Hắc Ngọc Thành do dự, gương mặt lúc đỏ lúc trắng.

Nhưng bà cụ tổ đã lên tiếng, ông ta không dám không nghe, chỉ có thể nhịn xuống khuất nhục, đi tới, quỳ gối trước mặt Phan Lâm.

“Ông chủ!”

Rất nhiều người nhà họ Hắc không cam lòng, rơi lệ vì hành động này.

Nhưng bọn họ cũng hiểu rõ.

Ngay cả bà cụ tổ đều kiêng ky người ta, đáng sợ tới cỡ nào? “Cậu Lâm! Hậu nhân của nhà họ Hắc tôi không hiểu chuyện, mạo phạm cậu, bà cụ này đại diện cho nhà họ Hắc, xin lỗi cậu!”

Bà cụ tổ nhà họ Hắc tiến lên trước, khom người xuống lạy, sau đó lại nói: “Cho dù năm nay Ngọc Thành đã hơn bốn mươi, nhưng bà già này sống lâu hơn, cậu ấy coi như là thế hệ cháu nội của tôi! Hôm nay cậu ấy phạm phải lỗi như vậy, không thể tha thứ, là hại nhà họ Hắc, cũng đắc tội cậu Lâm, cho nên cậu Lâm cứ trách phạt, cậu muốn đánh muốn giết, tất nhiên muốn làm gì cũng được hết, nhà họ Hắc tôi sẽ không oán hận một câu, cuộc đời này tuyệt đối không truy cứu!”

“Hả?”

“Bà cụ tổ”

“Đừng mà!”

Người nhà họ Hắc hoàn toàn kinh hãi rồi.

Rất nhiều người lập tức xông lên trước, quỳ gối trước mặt bà cụ gào khóc.


“Bà cụ tổ, bà thật sự muốn vứt bỏ ông chủ sao?”

“Tội của ông chủ không đáng chết mài”

“Bà cụ tổ, cứu ông chủ đi!”

Mọi người khóc lóc kêu lên, vô cùng đau khổ.

Bọn họ không nghĩ là Phan Lâm sẽ lưu tình, dù sao thập trưởng lão đã quỳ xuống với Phan Lâm, nhưng chỉ đổi được con đường chết.

Hắc Ngọc Thành nắm chặt tay, tràn đầy oán giận và không cam lòng.

Nhưng ông ta không có lựa chọn.

Ông ta tin quyết định của bà cụ tổ là đúng đắn.

Tiếp tục đối nghịch với chủ tịch Lâm, chắc chắn sẽ mang tới tai họa ngập đầu cho nhà họ Hắc bọn họ.

“Tất cả cút ngay!”

Hắc Ngọc Thành gầm nhẹ ra tiếng.

Mọi người kinh hãi, nhao nhao nhìn ông ta.

“Đều nghe lời bà cụ tổ đi! Tính mạng của tôi, liên giao cho cậu Lâm, cậu ta muốn chém muốn giết muốn róc thịt, các người không được can thiệp!”

Hắc Ngọc Thành nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Phan Lâm, nghiến răng nói: “Chủ tịch Lâm, ra tay đi”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui