Hắc Gia Nguyên trăm tính ngàn tính, cũng không ngờ tới vậy mà Phan Lâm thật sự là chủ tịch Lâm! Bây giờ gặp phiên phức lớn rồi! Vậy mà cái sọt này đụng đến đầu chủ tịch Lâm.
Cấp cao của gia tộc họ Hắc biết được tình cảnh của thôn Dược Vương xong nhao nhao tỏ thái độ, tuyệt đối không thể trêu chọc chủ tịch Lâm.
Nhưng mà làm việc cẩn thận tới mấy, chủ tịch Lâm vẫn đến đây.
Tuy nhà họ Hắc mạnh, nhưng so với thôn Dược Vương Dương Hoa, vẫn còn kém quá xa.
Còn có lời đồn, năng lượng sau lưng Dương Hoa vô cùng khủng bố! Có gia tộc khổng lồ ủng hộ, gia tộc nhà họ Hắc so với lực lượng này, cho dù có sức đánh một trận, cũng chưa chắc muốn là địch.
Cục diện trở nên không thể khống chế rồi.
Hắc Gia Nguyên run rẩy đứng tại chỗ, đại não đều đã lộn xộn.
Người trong từ đường câm như hến.
Khoảng 3 phút sau, một người đàn ông trung niên mặc vest đeo kính gọng vàng bước nhanh tới.
“Chú Ngũ đến rồi!”
“Chú Ngũ!”
“Chào chú Ngũ!”
“Chú Ngũ!”
Người nhà họ Hắc ở trong từ đường nhao nhao kêu lên, hoảng sợ trên mặt mỗi người đều biển thành vui sướng và cung kính.
Rất rõ ràng, người tới là một người rất có tiếng nói.
“Chủ tịch Lâm?”
Người đàn ông trung niên thấy rõ mặt Phan Lâm, trên mặt xuất hiện nụ cười, bước nhanh tiến lên, hơi khom người vươn tay ra: “Chủ tịch Lâm đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vang cho nhà họ Hắc chúng tôi! Chúng tôi thất lễ, vẫn mong chủ tịch Lâm thông cảm!”
“Ông là ai?”
Phan Lâm không bắt tay với ông ta, lạnh nhạt hỏi.
“Kẻ hèn này là Hắc Ngũ, ở trong nhất mạch tôi đứng hàng thứ năm, chủ tịch Lâm cứ gọi tôi là Hắc Ngũ được rồi! Chủ tịch Lâm, tôi đã thông báo cho đám anh cả, bọn họ biết được chủ tịch Lâm quang lâm, vô cùng vui vẻ, đã nhanh chóng từ bên ngoài trở vê! Chủ tịch Lâm đợi một lát, nhà họ Hắc chúng tôi nhất định sẽ chiêu đãi cậu thật tốt!”
Hắc Ngũ mỉm cười nói.
“Tôi là tới tạ tội, vì sao phải chiêu đãi? Sao thế? Chẳng lẽ nhà họ Hắc các ông, còn muốn nhục nhã tôi một lần sao?”
Vẻ mặt Phan Lâm không thay đổi nói.
“Tạ tội?”
Trong mắt Hắc Ngũ tràn ngập kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thân, mỉm cười nói: “Chủ tịch Lâm nói gì vậy? Ngài có tội gì chứ? Huống chỉ sao nhà họ Hắc chúng tôi có thể để cậu tạ tội được? Nói đùa, nói đùa rồi!”
Vừa nói, Hắc Ngũ vừa âm thâm nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh.
Người bên cạnh lập tức hiểu ý, vội vàng chuồn khỏi từ đường, lại báo tin cho tộc trưởng.
Chuyện lúc này, rõ ràng là không dễ giải quyết rồi.
“Hả? Nói như vậy, nhà họ Hắc các ông không muốn tôi tạ tội nữa hả?”
Phan Lâm nhìn ông ta hỏi.
“Không nói tới chuyện chủ tịch Lâm vô tội, cho dù có tội, nhà họ Hắc tôi có tài đức gì khiến chủ tịch Lâm tạ tội?”
Hắc Ngũ mỉm cười nói.
“Tốt lắm! Đây là các ông nói đấy nhé, đừng nói là tôi không cho các ông cơ hội!" “Dạ dạ dạ”
Hắc Ngũ vội vàng cúi đầu, trên mặt vẫn là nụ cười vô cùng lễ phép.
Mục đích của ông ta hiện giờ là bình ổn Phan Lâm, đợi tộc trưởng và chư vị trưởng lão đến đây.
Nhưng đúng lúc này, Phan Lâm tiếp tục lên tiếng.
“Các người đã không cần tôi tạ tội, như vậy bây giờ, các người nên tạ tội với tôi rồi đúng không?”
Những lời này vang lên, tươi cười trên mặt Hắc Ngũ cứng đờ.
“Chủ tịch Lâm, những lời này của cậu...
Kẻ hèn này không rõ lắm.”
“Các ông có phái người xông vào bệnh viện chỗ Lý Cẩm, đúng không?”
Phan Lâm bình tĩnh hỏi.
Hắc Ngũ nhướng mày, nhìn về phía Hắc Gia Nguyên.
Gương mặt Hắc Gia Nguyên trắng bệch, không dám lên tiếng nữa.
“Các người còn phái người đe dọa em gái Lý Đan Thanh của tôi, đúng không?”
Phan Lâm lại nói.
“Chủ tịch Lâm, những chuyện này đều là hiểu lầm, chúng tôi hoàn toàn không biết hai cô gái này đều có quan hệ với chủ tịch Lâm, nếu chúng tôi biết chuyện này, sao chúng tôi dám làm như vậy? Chủ tịch Lâm cậu yên tâm đi, nhà họ Hắc chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng, trước đó tôi tạm thời đại diện cho nhà họ Hắc chúng tôi, nghiêm túc xin lỗi cậu!”
Hắc Ngũ trực tiếp khom lưng chín mươi độ, lạy Phan Lâm.
Không thể không nói Hắc Ngũ đúng là cáo già.
Nếu như là người khác nghe thấy chuyện này, trước tiên sẽ nói dối phủ nhận.
Nhưng ông ta lại nhanh chóng thừa nhận, nhanh chóng nói lời xin lỗi.
Loại thái độ này khiến Phan Lâm có tức cũng không phát ra được.
Nhưng Phan Lâm tới đây không phải chỉ nghe một câu “thật xin lôi”
là xong việc.
“Người nào làm?”
Phan Lâm lạnh nhạt hỏi.
“Chuyện này...”
Hắc Ngũ do dự rồi.
“Người nào sai người làm?”
Phan Lâm hỏi lại.
Vẻ mặt mọi người xung quanh đều không đúng lắm, Hắc Ngũ suy nghĩ một lát, vội vàng cung kính nói: “Chủ tịch Lâm, như vậy đi, mong cậu đợi thêm một lát nữa, đợi tộc trưởng đến đây, ông ấy chắc chắn sẽ cho cậu câu trả lời hài lòng.”
“Được thôi! Tôi có thể đợi, nhưng nếu câu trả lời không hài lòng, tôi hi vọng các ông tự biết rõ hậu quả.”
Phan Lâm khàn giọng nói, trực tiếp lấy bao thuốc lá trong túi ra, châm một điếu.
Hắc Gia Nguyên vốn định châm lửa giúp, nhưng bị Nguyên Tinh ở bên cạnh ngăn cản.
Hắc Ngũ giật nảy mình, âm thâm đánh giá Nguyên Tinh và Tào Đức Duy, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Ông ta không biết hai người này, dù sao hai người này ở Đông Hoàng Giáo và Phái Cổ đều thuộc loại không dễ dàng lộ diện, Hắc Ngũ cảm thấy lạ mặt cũng là đương nhiên.
Nhưng Hắc Ngũ cảm nhận được bất phàm từ trên người hai người này.
Ông ta rất giỏi nhìn người, tuy hai ông già này khiến ông ta có cảm giác rất bình thường, bình thường đến mức khó có người chú ý, để ý tới.
Nhưng càng là người như vậy, càng sâu không lường được.
Hai ông cụ này là ai? Người hầu bên cạnh chủ tịch Lâm sao? Vì sao trước đây chưa từng nghe nói tới? Hắc Ngũ hết hồn, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười, áy náy lùi vê sau: “Chủ tịch Lâm, một khi đã như vậy, vậy tôi ra ngoài gọi điện thoại, hỏi xem phải mất bao lâu nữa đám tộc trưởng mới đến đây?”
Sau khi nói xong, ông ta đi ra ngoài.
Nhưng vừa đi đến cửa, bỗng nhiên Tào Đức Duy ngăn ông ta lại.
Hắc Ngũ giật mình.
“Người ở trong từ đường thì ở lại, đợi ở đó đi, đừng nên đi linh tỉnh.”
Tào Đức Duy bình tĩnh nói.
“Hả?”
Người nhà họ Hắc ở trong từ đường lập tức luống cuống.
Lúc này mọi người mới biết được, chủ tịch Lâm đã coi bọn họ làm con tin mà đối đãi rồi.
“Chủ tịch Lâm!”
Hắc Ngũ bất chợt quay đầu lại.
“Muốn gọi điện thoại thì gọi ở đây đi, nếu không tôi sẽ tự mình gọi cho tộc trưởng của các ông.”
Phan Lâm hít một hơi thuốc, vẻ mặt không đổi nói.
Hắc Ngũ há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, im lặng đợi ở trong từ đường.
Bầu không khí ở trong từ đường vô cùng áp lực.
Hắc Ngũ nhíu mày, không nói một lời.
Hắc Gia Nguyên run lẩy bẩy, anh ta biết lúc này anh ta gây ra họa lớn rồi.
Tuy mọi việc anh ta làm đều dựa theo mệnh lệnh của gia tộc, nhưng anh ta tin, gia tộc nhất định sẽ vì khiến chủ tịch Lâm nguôi giận mà bán anh ta đi.
Làm sao bây giờ? Hắc Gia Nguyên đứng ngồi không yên, gương mặt trắng bệch.
Mà đúng lúc này, một giọng nói hờ hững truyền đến.
“Anh tên là Hắc Gia Nguyên đúng không? Anh, lại đây!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...