Thần Y Ở Rể

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Người trước mặt khoảng sáu bảy mươi tuổi, nhưng tóc đỏ râu đỏ, làn da cũng có chút hồng nhuận, nhìn hơi kỳ lạ.

Nhưng càng khiến người ta hết hôn, là toàn thân người này tràn ngập mùi máu tươi.

Đúng vậy.

Mùi máu tươi vô cùng nồng đậm.

Người bình thường căn bản không chịu nổi, e rằng sẽ lập tức nôn mửa.

Cho dù là Thấm Minh Triết cũng có chút không khỏe.

Ông ta châm một điếu thuốc, khàn giọng nói: “Ông cụ Ngục, sao ông lại đến đây?”

“Tôi đến xem đồ nhi ngoan của tôi! Đã gần đến thời gian, tôi cũng phải dẫn thằng bé đi tu luyện rồi! Tôi tin trong khoảng thời gian này thằng bé ở chỗ các cậu rất vui vẻ đúng không?”

Huyết Nam Ngục vuốt râu nói.

Sắc mặt Thẩm Minh Triết thay đổi, chần chừ một lát, nhưng không hé răng.

“Hửm?”


Huyết Nam Ngục cảm thấy không thích hợp, nhìn ông ta với vẻ kỳ lạ: “Ông chủ Triết, cậu sao thế? Xảy ra chuyện gì rôi hả?”

“Chuyện này...”

Thẩm Minh Triết không biết nên nói từ đâu.

“Có phải đồ nhi ngoan của tôi đã xảy ra chuyện hay không?”

Giọng nói của Huyết Nam Ngục trầm thấp, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng.

“Haizz, thôi, ông cụ Ngục, dù sao chuyện này cũng không giấu được ông, tôi có thể nói cho ông biết, nhưng tôi hy vọng ông có thể đồng ý với tôi một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Tôi hy vọng ông cụ Ngục có thể phối hợp với tôi, ít nhất...

Mong ông có thể đảm bảo an toàn của tộc nhân tôi.”

Vẻ mặt Thẩm Minh Triết bất đắc dĩ nói.

“Đảm bảo an toàn của tộc nhân cậu?”

Huyết Nam Ngục nhíu mày: “Ông chủ Triết! Những lời này của cậu là có ý gì?”


“Đồ nhi ngoan của ông...

Mai Giang Nam...

Đã chết rồi!”

Thẩm Minh Triết nói.

Khi ông ta vừa nói xong những lời này, chỉ trong nháy mắt nhiệt độ điên cuồng giảm xuống, gần như giảm xuống đến mức đóng băng.

Mặt đất giống như muốn kết băng, không khí như muốn ngưng kết rồi.

Thẩm Minh Triết sợ run cả người, đưa mắt nhìn Huyết Nam Ngục.

Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào, đôi mắt ông cụ này đã đỏ bừng.

Ông ta cố gắng kìm nén lửa giận của mình, khàn giọng nói: “Ai làm?”

“Bác sĩ Lâm!”

Thẩm Minh Triết vội nói: “Ông cụ, ông đừng vội tức giận! Hiện giờ bác sĩ Lâm khống chế tộc nhân của nhà họ Thẩm, tôi nhất định phải dùng chí bảo của nhà họ Thẩm đổi mạng bọn họ, tôi biết ông chắc chắn muốn giết bác sĩ Lâm báo thù, nhưng nếu tôi không cứu người của tôi ra, một khi bác sĩ Lâm tức giận, tất nhiên là người nhà họ Thẩm tôi sẽ không còn sống nữa rồi!”

“Đó là người nhà họ Thẩm cậu, có liên quan gì với lão phu? Huống chỉ lão phu giao đồ nhi ngoan cho nhà họ Thẩm cậu, các cậu không bảo vệ thằng bé thật tốt, trái lại khiến thằng bé mất đi tính mạng, món nợ này, tính thế nào đây?”

Huyết Nam Ngục nắm lấy cổ áo Thẩm Minh Triết giận dữ mắng.

“Ông cụ, chúng tôi cũng bất lực! Ông có biết cường giả bên cạnh bác sĩ Lâm bao nhiêu không? Đếm hoài không hết! Đông Hoàng Giáo và Phái Cổ đều đã thần phục bác sĩ Lâm rồi! Nhà họ Thẩm tôi nhỏ bé như thế, sao có thể là đối thủ của cậu ta chứ? Tôi nói thật cho ông biết, lúc này không chỉ đồ nhỉ ngoan của ông gặp hạn, ngay con trai tôi Thẩm Ngọc Minh, cũng chịu khổ dưới thủ đoạn thâm độc của bác sĩ Lâm, hồn về Tây Thiên rồi!”

than y o re than y o re than y o re than y o re


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui