Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Cậu chủ đã chết! Cậu chủ đã chết!”
“Bác sĩ Lâm giết chết cậu chủ!”
“Cậu chủ đã chết!”
Tiếng kêu hoảng sợ tuyệt vọng không dứt bên tai.
Người nhà họ Thẩm bị dọa sợ.
“Ngọc Minh?”
Người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng đang chiến đấu quay đầu nhìn, sắc mặt cũng vô cùng sợ hãi, trực tiếp buông tha cho Nguyên Tinh, xông về bên này.
“Đừng chạy!”
Nguyên Tinh nhân cơ hội tát ông ta một cái.
Rầm! Lưng của người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng trúng một chưởng, bay ra ngoài ngã xuống đất, hơi chật vật.
“Ông ba!”
Người nhà họ Thẩm tụ tập qua, luống cuống chân tay nâng người này dậy.
“Tôi không sao!”
Người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trăng lau máu tươi ở khóe miệng, thấy Thẩm Ngọc Minh không có động tĩnh gì, biết được anh ta đã chết đi, ông ta chỉ có thể từ bỏ.
Nguyên Tinh còn muốn đánh tới.
“Dừng tay!”
Người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng hét to.
Nguyên Tinh không nghe.
“Đợi một lát, nghe xem ông ta muốn nói gì.
Phan Lâm nói.
Lúc này Nguyên Tinh mới dừng tay.
Người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng thở dốc một hơi, khàn giọng nói: “Bác sĩ Lâm! Chúng ta đừng đánh nữa có được không? Thẩm Ngọc Minh đã chết rôi, chuyện này cũng coi như có câu trả lời thỏa đáng! Hận ở trong lòng cậu hẳn là tiêu rồi?”
Mọi người ở xung quanh nghe thấy thế, lập tức hiếu rõ ý của người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng.
Người này vốn định nhân nhượng cho khỏi phiền phức rồi! Dù sao thực lực của bác sĩ Lâm quá mức mạnh mẽ, còn có thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo tương trợ, sao nhà họ Thẩm có thể trêu chọc kẻ địch mạnh như thế? “Vừa rồi không phải là ông nói, nếu tôi dám động vào Thẩm Ngọc Minh, ông sẽ không để tôi rời khỏi cánh cửa này sao? Bây giờ tôi giết Thẩm Ngọc Minh, có phải là ông nên thực hiện những lời mà ông mới nói hay không?”
Phan Lâm nói.
Mặt người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng lúc đỏ lúc trắng, khàn giọng nói: “Vừa rồi là tại hạ có mắt không tròng, không biết thực lực của bác sĩ Lâm, bây giờ đã biết bản lĩnh của bác sĩ Lâm có thể thông thiên triệt địa, càng được Đông Hoàng Giáo tương trợ, tại hạ phục rồi, tại hạ muốn xin lỗi vì những lời phát ngôn bừa bãi với bác sĩ Lâm vừa rồi..."
“Xin lỗi thì không cần thiết, tôi lại hỏi ông, chuyện cưỡng ép giết Lý Cẩm, là chủ ý của người nào trong nhà họ Thẩm?”
Phan Lâm lạnh nhạt hỏi.
Người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng ngẩn ra, lập tức hiểu rõ mọi chuyện lúc này chỉ vào Thẩm Ngọc Minh đã chết đi nói: “Là chủ ý của kẻ này!”
Ông ta định đẩy hết tội lên người người chất đây mài “Ông đang đùa giỡn với tôi sao?”
Vẻ mặt Phan Lâm không chút thay đổi nói: “Thẩm Ngọc Minh ở nhà họ Thẩm còn chưa làm chủ được!”
“Bác sĩ Lâm, tôi nói thật đấy.”
Người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng chần chừ một lát mới nói.