Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tô Vũ Nhi lén lau nước mắt, cảm thấy oan ức và đau đớn, bất lực quỳ trên mặt đất, dập đầu.
Nhưng sau khoảng mười cái, trán Tô Vũ Nhi đã trở nên đỏ bừng.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ đập đầu mình ra từng mảnh."
Một trong hai người ở đây lắc đầu nói.
"Được rồi, sao bà chủ lại bảo cô chủ tới đây dập đầu xin lỗi làm gì chứ?" Một người khác lên tiếng hỏi.
"Cô không biết gì sao? Việc ra tay lần này với học viện phái Nam Y, mấy người họ hàng bên ngoại của bà chủ cũng đi nữa, kết quả đều chết trong đó, bà chủ rất hận chuyện này.
Nếu như không phải cô chủ còn phải hoàn thành việc tế tự thì e rằng bà chủ sẽ lột da cô chủ mất!" "Hóa ra là như thế...
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, những người họ hàng bên nhà bà chủ không phải do bà chủ kêu đi sao? Chuyện này không thể hoàn toàn trách cô chủ được."
"Này, đừng nói lung tung về chuyện này, để cho người khác nghe thấy là tiêu đời đấy."
"Tôi biết rồi."
"Thực ra, những người này chính là do bà chủ đưa tới, bà chủ muốn để cho người nhà của mình đi tìm kiếm công lao, ai mà biết được bác sĩ Lâm kia đã phái cao thủ của học viện phái Nam Y đề phòng.
Lân này, nếu như không phải do mười một vị nguyên lão kia điều động thì đúng thật là không thể bắt được học viện phái Nam Y.”
"Ôi, lần này xem như là bà chủ đi một nước cờ dở.
Không làm ra được công lao gì, hơn nữa còn gây ra tổn thất về người vô cùng nặng nê."
"Không phải chứ? Từ trước đến giờ bà chủ vẫn luôn không thích cô chủ.
Lúc này chắc chắn sẽ phải hành hạ cô chủ một trận...
"Cô chủ đúng là mạng khổ..."
Hai người thì thầm với nhau.
Tuy nhiên, không lâu sau Tô Vũ Nhi ngất xỉu.
"Bây giờ phải làm sao đây?" "Tạt nước cho cô chủ tỉnh, sau đó tiếp tục dập đầu."
"Nếu cô chủ thật sự xảy ra chuyện gì thì phải giải thích thế nào với bên trên đây?" "Đó là chuyện của bà chủ, việc chúng ta phải làm chỉ là những gì bà chủ giao mà thôi!" "Được!" Rào! Sau khi được tạt một chậu nước, Tô Vũ Nhi đang hôn mê mới từ từ tỉnh lại.
Nhưng lúc này, cô ta đang rất chóng mặt, đứng dậy rất khó khăn.
"Gô chủ, cô hãy tiếp tục đi.
Nếu để bà chủ phát hiện thì chúng tôi cũng sẽ bị vạ lây, đừng làm khó chúng tôi như thết" Một người lạnh lùng lên tiếng.
Tô Vũ Nhi nghiến răng, những suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu cô ta.