Chương có nội dung bằng hình ảnh
Sau khi chuyện Quách Khải Uy bị ném ra khỏi học viện Phái Nam Y truyền ra, quả nhiên là kẻ gây chuyện ít đi nhiêu, nhưng muốn nói không có thì không có khả năng.
May mà Dịch Quế Lâm dẫn cao thủ của Kỳ Lân Môn tới đây, dọa đám người tiến tới muốn người chạy ra ngoài.
Loại chuyện này Huỳnh Lam, Thủy Bình Vân không thể đối phó được, bọn họ chỉ hơn người bình thường trong phòng thuốc.
Bên trong phòng thuốc.
Phan Lâm, Hà Vĩ Hùng, Tô Vũ Nhi, Hồ Quý Bạch, Dương Long và một đám bác sĩ tụ tập ở đây, đang tăng ca nghiên cứu thuốc giải Tuyệt Mệnh Hoa.
Mọi người cẩn thận tỉ mỉ, chuyên chú nghiên cứu.
Chỉ thấy Phan Lâm lại cắt nhân sâm ở thôn Điền Dược ra một mảnh nhỏ, lấy thứ này làm thuốc dẫn tiến hành tinh luyện.
Mỗi một bước đi của anh đều rất cẩn thận, không dám lơ là chút nào.
Sùng sục! Lò thuốc sôi trào.
Mọi người cùng nhìn lại.
Phan Lâm cũng tràn ngập khí lực, vội vàng bưng lò thuốc đến bên cạnh, mở lò ra cắm nửa đoạn kim châm cứu vào bên trong, sau đó lại lấy ra, giao cho Hà Vĩ Hùng ở bên cạnh.
Hà Vĩ Hùng lập tức lấy một khối vải đặc biệt ra lau vài cái, rồi đặt vải dính thuốc ở dưới kính hiển vi quan sát.
Phan Lâm ở một bên kiểm tra đo lường dược tính ở trên kim châm cứu.
Khoảng hơn mười phút sau, sắc mặt Phan Lâm chậm rãi khó coi.
“Thây ơi...
Hình như...
Không được..."
Hà Vĩ Hùng ngẩng đầu, gương mặt già nua cũng trắng xanh.
“Ngay cả nhân sâm làm thuốc dẫn cũng không đủ sao?”
Phan Lâm âm thầm siết chặt hai tay, trong mắt đều là không cam lòng.
“Có thể nói dược tính của nhân sâm là cực hạn, nếu ngay cả nó đều không tổng hợp lại được độc tô của Tuyệt Mệnh Hoa...
Chỉ sợ thuốc bình thường, đã không làm gì được Tuyệt Mệnh Hoa rồi.”
Hồ Quý Bạch nói.
“Có khả năng là lượng thuốc còn chưa đủ hay không? Hay là tăng gấp đôi thử xem?”
Dương Long cẩn thận đề nghị.
Những lời này vừa vang lên, Tô Vũ Nhi nóng nảy, vội vàng kêu lên: “Không được! Nhân sâm không có nhiều để lãng phí như thế, bác sĩ Lâm, anh đã nói đợi tôi vì anh trông loại thuốc mà anh cân, anh sẽ trả nhân sâm lại cho tôi! Anh không thể tự tiện dùng hết nó được!”
Phan Lâm không để ý tới lời Tô Vũ Nhì nói, mà nói với Dương Long: “Tăng lượng thuốc có khả năng giải được độc tố trong cơ thể Ái Vân, nhưng cơ thể cô ấy chắc chắn không chịu nổi, chỉ sợ đến lúc đó độc còn chưa giải xong, cô ấy vì dùng quá nhiều thuốc mà chết! Cho nên phương pháp này không thể thực hiện được.”
Dương Long rơi vào trâm tư.
Độc trong cơ thể Lý Ái Vân, quá khó giải rồi.
Cốc cốc cốc! Lúc này, có người tới gõ cửa phòng thuốc.
“Người nào thế? Không phải đã nói chúng tôi đang chế thuốc, không có việc gì thì đừng tới quấy rây sao?”
Hồ Quý Bạch cau mày đi tới mở cửa.
Nhưng vừa mở cửa ra, người đứng bên ngoài rõ ràng là Dịch Quế Lâm! “Ông Lâm?”
Vẻ mặt Hồ Quý Bạch kinh ngạc.
“Đã xảy ra chuyện rôi!”
Vẻ mặt Dịch Quế