Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Láo xược!”
Người đàn ông kia giận tím mặt.
“Bác sĩ Lâm, cậu đúng là to gan, cậu định làm gì đây? Cậu muốn đối đầu với Cô Sơn chúng tôi à? Muốn chống lại liên minh mười ba Cô Sơn ư? Tôi nói cho cậu biết, dạng thế lực giống như nhà họ Dương, chúng tôi còn mười hai thế lực nữa, cậu đấu với người nhà họ Dương, cậu còn có thể đấu với thế lực của mười hai gia tộc chúng tôi nữa ư? Cậu chán sống à?”
“Thật đúng là lấy trứng chọi đát”
“Không biết tốt xấu, thật đúng là điếc không sợ súng!”
Những người còn lại cũng nhao nhao mắng chửi.
Nhưng Phan Lâm lại bình tính như thường, không chút nào bị lay động, sắc mặt anh không thay đổi, nói.
“Thật ra nếu các người chịu ngoan ngoãn đàm phán với tôi, hạ thấp tư thái xuống, hạ thấp giọng điệu nói chuyện của mình xuống, nói không chừng tôi sẽ tiếp nhận những lời các người nói.
Chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, hỏi Phan Lâm.
“Chỉ là ở ngay trước mặt tôi, các người đánh thủ hạ của tôi thành dáng vẻ như thế này, nếu như tôi không làm chút gì đó, sao có thể khiến giáo chúng tin phục? Làm sao còn có thể ngồi vững trên vị trí Giáo chủ của Đông Hoàng Giáo này chứ?”
“Nếu như cậu dám đối đầu với Cô Sơn tôi! Cho dù có là vị trí nào đi chăng nữa thì cậu cũng không ngồi vững đâu, bác sĩ Lâm à, nghe lời khuyên của tôi đi, lập tức bảo người của cậu biến ngay, bây giờ chúng tôi cần phải quay về bàn giao những thứ này, nếu như chúng tôi có nửa điểm tổn thất, tôi cam đoan, cho dù là Đông Hoàng Giáo hay là Tập Đoàn Dương Hoa của cậu đều sẽ tan thành mây khói, hóa thành hư vô!”
Người đàn ông kia gầm lên, sau đó ngay lúc gã ta đang dự định dẫn người của mình rời đi, những cao thủ của Đông Hoàng Giáo kia vẫn không nhúc nhích một xíu nào, không chút dấu hiệu cho đi.
“Các người đang chơi trò quái quỷ gì thế? Con không nhanh biến đi cho tôi?”
Người đàn ông hét lên, trực tiếp đưa tay đánh về phía người đang đứng trước mặt mình, ý đồ cưỡng chế đánh bay người trước mặt.
Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Băm bọn chúng thành thịt vụn.”
“Vâng giáo chủ!”
Cường giả bốn xung quanh đồng thanh đáp lời, sau đó rút kiếm ra khỏi vỏ, lao về phía bảy người bên Cô Sơn.
“Á!”
Bảy người bên phía Cô Sơn bị dọa sợ cho choáng váng.
Giáo chủ Lâm này thật đúng là dám làm, dám đối đầu với Cô Sơn bọn họ? Bọn họ vội vàng lấy lại tinh thần, thê lương gào lên.
“Đông Hoàng Giáo! Các người thế mà dám thật sự đối đầu với Cô Sơn chúng tôi?”
“Chán sống à, các người đang tự tìm đường chất đó ”
“Tôi cam đoan tất cả các người đều sẽ phải chết không có chỗ chôn”
Nhưng đối với lời của mấy người này nói, Phan Lâm lại hoàn toàn thờ ơ.
Bảy người chỉ có thể chạy trốn như điên.
Bọn họ không ngờ rằng tên Giáo chủ của Đông Hoàng Giáo lại điên cuông như thế, vậy mà thật sự dám có can đảm cùng Cô Sơn đối nghịch.
Chẳng lẽ người này không biết năng lực của Cô Sơn ư? Giờ phút này đây, bảy người này vô cùng hối hận, cũng sợ hãi cái chất.