Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trên tay của Kiều Thế Minh là một miếng thẻ bài hình tròn.
Thẻ bài này chỉ có kích thước bằng một đồng xu nhỏ, phía trên có ghi chữ số, bên cạnh là đồ án của mười hai con giáp, dáng vẻ vô cùng tinh xảo.
Phần lớn người bình thường đều không biết đó là thứ gì, nhưng sau khi Phan Lâm ngồi lên chức Giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, từ trong một số sách cổ của Đông Hoàng Giáo, Phan Lâm đã biết được lai lịch của thứ này.
Tấm thẻ bài này có tên là “Sáp huyết bài”
, là một trong tín vật “Cô Sơn”
đứng đầu trong liên minh.
Chỉ cần là người nắm trong tay vật này đều là minh hữu của “Cô Sơn”
.
Mà Cô Sơn này...
Phan Lâm chỉ biết được một vài thứ.
Cô Sơn chính là siêu cấp tôn tại không thể trêu chọc vào.
Đương nhiên rốt cuộc nó có quy mô và thực lực như thế nào, Phan Lâm cũng không đoán được đại khái, nhưng càng là loại đối thủ mà mình chẳng hề biết gì cả thì càng không thể tùy tiện trêu chọc.
“Giáo chủ Lâm, cậu tuyệt đối đừng nên hiểu lầm nhé! Không phải tôi đang uy hiếp gì cậu đâu, chuyện này cậu có thể yên tâm.”
Kiêu Thế Minh vội vàng xua tay cười nói.
“Vậy ông lấy thứ này ra, rốt cuộc là muốn nói điều gì?”
Vẻ mặt Phan Lâm không chút thay đổi, hỏi.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở giáo chủ Lâm một câu, loại thẻ bài này, không chỉ mình tôi có mà ngay cả nhà họ Dương cũng có, nhà họ Bùi cũng có.”
Kiều Thế Minh híp mắt cười nói với Phan Lâm.
Ông ta vừa mới nói xong, lông mày của Phan Lâm hơi động.
Ý của người này chính là, nhà họ Bùi, sơn trang Kiều Thạch và nhà họ Dương đều là minh hữu của Cô Sơn ư? “Giáo chủ Lâm, cậu đừng cho rằng tôi và Dương Hồng Vũ đối chọi gay gắt thì chính là tử địch, trên thực tế chúng tôi chính là minh hữu, là minh hữu uống máu ăn thê!”
Kiều Thế Minh mỉm cười, tiếp tục nói.
“Khoảng bốn mươi năm trước, Cô Sơn nhằm vào đại hội, gây dựng ra một liên minh, liên minh này được gây dựng lên từ mười ba thế lực siêu cấp tồn tại, mỗi một gia chủ của thế lực hoặc là một chưởng môn đều sẽ nhận được một khối sáp huyết bài này, dùng cái này để xác định thân phận liên minh của từng người, giáo chủ Lâm, tôi nghĩ trước khi cậu dự định xuống tay với nhà họ Dương, chắc hẳn cậu đã cân nhắc qua một gia tộc khổng lồ như nhà họ Dương nhất định sẽ có một thế lực phức tạp đứng sau đúng không?”
“Đương nhiên là có cân nhắc, thế nhưng tôi thật đúng là không ngờ đến nhà họ Dương thế mà lại có liên hệ với Cô Sơn, hơn nữa còn có được mười hai minh hữu.”
“Liên quan đến việc kết minh này, thật ra rất bí ẩn, trên đời này không có quá nhiều người biết được chuyện đó, sở dĩ tôi thẳng thắn việc này với giáo chủ Lâm chính là muốn biểu đạt thành ý của mình với giáo chủ Lâm! Hợp tác với giáo chủ Lâm đây!”
“Ông đã có mười hai minh hữu cường đại như thế...
Trước mắt vẫn còn có mười một minh hữu khác, đủ để trên đại hội này đánh đâu thắng đó, dọn sạch đám kẻ mạnh khác, thực lực của ông hoàn toàn đủ để làm chuyện này, cần gì phải kết minh với tôi vẽ vời cho thêm chuyện chứ? Nếu để cho người Cô Sơn biết, chẳng phải sẽ chọc giận bọn họ ư?”
Phan Lâm lắc đầu nói.
“Ha ha ha, đây là bác sĩ Lâm không biết.”
Kiều Thế Minh lắc đầu, chắp tay sau lưng, nhỏ giọng nói.
“Tuy mười ba gia tộc tông môn này uống máu ăn thê kết làm minh hữu, nhưng trên thực tế thì nội bộ của mười ba thế lực này