Chương có nội dung bằng hình ảnh
Cấm thuật! Võ thuật mà tất cả võ giả trong giới võ đạo mặc định không thể thi triển.
Võ thuật của Việt Nam bác đại tinh thâm, công pháp đủ kiểu loại, tất nhiên cũng có một số bàng môn tà đạo hoặc thuật pháp tà môn.
Có một số người vì theo đuổi võ đạo cực hạn, sẽ không từ thủ đoạn, dùng một số quá trình tàn nhẫn thủ đoạn đẫm máu để luyện võ, loại võ kỹ vi phạm đạo đức luân lý này, bình thường bị người ta cấm học.
Thuật pháp mà Dương Thanh Tùng sử dụng, đó là câm thuật! “Cấm thuật sao?”
“Đây...
Đây là sao thế này?”
“Vậy mà người nhà họ Dương học cấm thuật sao?”
“Đúng là đồi phong bại tục!”
Người xem ở bốn phía không ngừng kêu lên, tức giận bất bình.
Một số tộc trưởng của gia tộc lớn không ngồi yên được, lập tức quát hỏi: “Trang chủ Kiêu, Dương Thanh Tùng đang dùng cấm thuật gì thế? Ông có biết không?”
Nếu Dương Thanh Tùng sử dụng cấm thuật đạt tới tiêu chuẩn, như vậy bọn họ có thể liên hợp với tộc nhân khác tiến hành trừng phạt nhà họ Dương.
Đương nhiên, cái gọi là trừng phạt chính là cướp bóc, chuyện này đối với bọn họ là có lợi, tất nhiên là bọn họ vô cùng quan tâm.
Kiều Thế Minh nhìn chằm chằm Dương Thanh Tùng, sau đó ông ta lắc đầu, nghiêm túc nói: “Cấm thuật này của ông ta...
Còn chưa đạt tới tiêu chuẩn khiển trách, bởi vì thuật pháp này thông qua tự mình hại mình tiến hành tu luyện, vẫn chưa sử dụng tứ chi của người khác để tu luyện.
Nếu tôi đoán không sai, cấm thuật này là Bát Môn Độn Giáp Công trong truyên thuyết!”
“Không sail" Bên kia Dương Thanh Tùng mở miệng: “Tôi thật sự sử dụng Bát Môn Độn Giáp Công! Đây là lúc trước tôi ở trong cấm địa gia tộc học được!”
“Chú...
Dương Hồng Vũ giống như ý thức được gì đó, không nhịn được gọi một tiếng.
Chỉ nghe Dương Thanh Tùng nhẹ giọng nói: “Mấy năm trước, tôi vì luyện công thất bại, khí kình trong cơ thể đại loạn, khiến lục phủ ngũ tạng nghiền nát, trong một đêm gân như muốn phun sạch máu trong cơ thể ra.
Lúc đó người trong gia tộc tưởng là tôi đèn đã cạn dầu, không còn nhiều thời gian, tôi cũng cảm thấy mình không thể cứu được, cho nên yêu câu đến cấm địa nhà họ Dương trước, ở bên trong đợi chết.
Không ngờ tôi phát hiện được cấm thuật kỳ học Bát Môn Độn Giáp tổ tiên để lại ở bên trong cấm địa, tôi thử học một lượt, phát hiện trạng thái của tôi rất thích hợp học Bát Môn Độn Giáp.
Bát Môn Độn Giáp cần dùng ngoại lực phá bát môn, tiến hành gần như tử vong tự mình hại mình mới có thể tu luyện, quá trình vô cùng đẫm máu! Nhưng mà khi đó tôi là người sắp chết, cho nên không để ý nhiều như thế, không ngờ tôi thật sự học thành rồi! Coi như là may mắn!”
Dương Hồng Vũ nghe xong, lập tức mừng rỡ: “Chú, không ngờ chú còn gặp được chuyện này! Chẳng trách đến bây giờ chú vẫn chưa chết! Cấm thuật có bản lĩnh hết sức cao cường, vậy chẳng phải nói, chú có thể dựa vào cấm thuật này, đánh bại bác sĩ Lâm sao?”
“Phải xem chú có thể giết chết cậu ta trong vòng nửa tiếng hay không rồi!”
Dương Thanh Tùng lạnh nhạt nói: “Nếu như trong vòng nửa tiếng không giết được, vậy thì không còn cơ hội nữa rồi!”
Nửa tiếng sao? Người nhà họ Dương sửng sốt.
“Chú, những lời này của chú là có ý gì?”