Chương có nội dung bằng hình ảnh
Bùi Quốc Thiên lên đài, có nghĩa là đại hội kén rể đã tiến vào giai đoạn cuối cùng.
Nếu ngay cả Bùi Quốc Thiên cũng không đấu lại người này, vậy những người ở đây không ai có thể đối phó được anh.
Vô số người đặt hy vọng của mình vào Bùi Quốc Thiên.
"Anh rể! Cố lên! Nhất định phải thắng đấy!" Dương Vân Thu trực tiếp mở to miệng lớn tiếng la lên.
"Vân Thu, con không được làm loạn!" Sắc mặt Dương Hồng Vũ khẽ thay đổi, quát lên.
"Ba...
Con làm gì sai chứ?”
"Con câm miệng cho ba!" Vẻ mặt Dương Hồng Vũ nghiêm nghị.
Dương Vân Thu chu miệng, ra vẻ ấm ức.
Nhưng lúc này, rất nhiều người ở phía dưới đều mở miệng.
"Cậu Thiên! Nhất định phải đánh bại người này!" "Đúng vậy, cậu Thiên, nhất định phải thắng!" "Đánh cho tên cuông vọng này kêu cha gọi mẹ đi! Cho anh ta biết thế nào là trời cao đất rộng!" "Tên này đã quá kiêu ngạo rồi! Cho anh ta thấy được sự lợi hại của cậu đi!" "Đánh anh ta cút xuống đài! Đánh chết càng tốt!" "Đúng vậy, đánh chết anh ta!" "Đánh chất anh ta!" Khán giả lòng đầy căm phẫn, ồn ào la lên, muốn cỗ vũ tinh thân cho Bùi Quốc Thiên, nhất là những tông phái và danh gia thế tộc.
Một câu nói kiêu ngạo kia của Phan Lâm lúc trước đã hoàn toàn đắc tội những này thế tộc tông phái này, bọn họ tự nhiên không hi vọng người như Phan Lâm có thể lấy được Dương Tuyết Mai, thành lập quan hệ thông gia với nhà họ Dương.
"Sư tỷ, chị nói xem anh ấy có thể thắng không?" Hai người An Viện lúc đầu còn khiếp sợ, giờ đã lấy lại tinh thân, nghiêng đầu hỏi.
"Chị...
chị không biết nữa, rõ ràng anh ấy có thể đánh bại Hoàng Nhật Bách, thực lực nhất định vô cùng đáng sợ, nhưng lần anh ấy phải đối mặt với Bùi Quốc Thiên! Là cao thủ đứng thứ mười trên bảng Thiên Kiêu! Phải biết rằng, người đứng ở vị trí này, ai ai cũng là nhân tài kiệt xuất nghìn năm khó tìm! Thực lực của bọn họ, không phải những người xếp hạng phía sau có thể bì được...
Hơn nữa..."
Bích Trân nói đến đây, có vẻ muốn nói lại thôi.
An Viện nóng nảy, vội vàng nghiêng đầu: "Hơn nữa cái gì? Sư tỷ, chị mau nói đi!" "Hơn nữa anh Lâm đã đấu từ đầu trận đến bây giờ, sức lực đã không còn được như lúc đầu nữa, hiện tại nhất định anh ấy rất mệt mỏi, lực bất tòng tâm, Bùi Quốc Thiên vẫn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức...
Song phương đánh nhau, chỉ sợ anh Lâm sẽ rất bị động."
Bích Trân sầu lo nói.
"Vậy...
Vậy phải làm thế nào đây?" An Viện lo lắng hỏi.
Ánh mắt Bích Trân xao động: "Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta cũng không có cách nào khác! Sư muội, với thực lực của hai người chúng ta, muốn rời khỏi nhà họ Dương đã rất khó, chúng ta phải nhờ thế lực của anh Lâm cùng anh ấy rời khỏi nơi này!" "Sư tỷ, những điều này em đều hiểu, nhưng anh Lâm đang rơi vào hiểm cảnh, Bùi Quốc Thiên ra tay nhất định sẽ không lưu tình, một khi anh Lâm thua, không tránh khỏi bị trọng thương! Lúc ấy nếu có người nào muốn gây khó dễ cho chúng ta, vậy thì chúng ta chỉ có thể bị đồn vào bước đường cùng!" Một loạt hành động cuồng vọng vừa rồi của Phan Lâm đã đắc tội không biết bao nhiêu người.
Nếu anh thua, dù cho Bùi Quốc Thiên