Chương có nội dung bằng hình ảnh
Mấy tên côn đồ lực lưỡng làm theo lệnh của người đàn ông đó xông vào trong, hất tung bàn ghế, đạp đổ mọi thứ.
Bệnh xá vốn đang gọn gàng sạch sẽ lập tức trở thành một đống hồn độn.
“Dừng lại! Mau dừng lại!”
“Vương Nghiêm, gợi cảnh sát ngay!”
Tú Lan lo lắng nước mắt sắp trào ra, nhanh chóng bước tới ngăn đám người đó lại.
Nhưng cô chỉ là một cô gái làm sao có thể ngăn chặn những kẻ côn đö? Bệnh xá này là do ông cô mở, ông tuổi tác đã cao, rất ít ở bệnh viện, nhưng dù vậy, đây cũng là tâm huyết của nhà họ Trịnh! Vương Nghiêm sợ hãi lùi lại, trốn trong phòng run rẩy, lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát.
Phan Lâm lại nhíu mày.
Dù thế nào thì, Tú Lan cũng là bạn học và bạn thân của vợ anh, mặc dù Tú Lan có vẻ ngoài “hung dữ”
, nhưng không phải người xấu.
“Gon chó cái, cút khỏi đây!”
Nhìn thấy Tú Lan lao tới, người đàn ông vạm vỡ hất tay ra Bị ánh hướng quán tính, Tú Lan lùi lại và ngã nhào xuống đất.
“Con điểm, Hắc Hố tao không đánh nữ nhân, nhưng không có nghĩa là sẽ để cho bây muốn làm gi thì làm, bây biết điều một chút! Bằng không đừng trách tao không thương hoa tiếc ngọc!”
Người đàn ông hung hãng nói.
“Tôi liều với ông!”
Tú Lan hai mắt đảm lệ, đỏ hoe, nghiến chặt hàm răng trằng tinh, lại định xông lên.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Người đàn ông tức giản, trực tiếp kéo thất lưng ra, dường như muốn trói Tú Lan lại.
Nhưng ngay khi ông ta định ra tay khống chế Tú Lan, một bàn tay hơi tái nhợt đột nhiên đưa ra bên cạnh, chuẩn xác nằm chặt lấy cánh tay của người đàn ông.
Trong phút chốc, người đàn ông sững người.
“Anh Hố, anh bị sao vậy?”
“Tiện nhân cô đã làm gì?”
Những tên côn đồ khác cũng lao về phía Tú Lan.
Nhưng mà, khi bọn họ tới gần, động tác của Phan Lâm nhẹ tựa lông hồng, chưởng nhẹ vài cái, những người đó đều đứng yên bất động.
Tú Lan kinh ngạc.
Cô nhìn thấy một vầng sáng xẹt qua lòng bàn tay Phan Lâm.
Nó trông giống như một chiếc kim bạc.
Tú Lan phản ứng ngay lập tức: “Anh đã làm gì?”
“Không có gì, chỉ là dùng kim bạc làm tê liệt thần kinh bọn họ một chút”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
Tú Lan dường như nín thở.
Liệt châm cứu không phải là hiếm trong y học cổ truyền, kϊƈɦ thích vào các huyệt như Nội Quan và Thiên Ma có thể làm tê liệt thần kinh tạm thời, sách y học cũng có ghi chép về việc sử dụng châm cứu để thay thế thuốc mê.
Trêи thực tế, Tú Lan cũng có thể làm được điều này.
Nhưng trước hết bệnh nhân phải năm yên không cử động, không có quần áo cản trở, và phải tìm được vị trí của các huyệt đạo.
Còn trong tình huống này đều là những tên cao to vạm vỡ, hơn nữa bọn họ vẫn đang cử động, làm được như thế còn khó hơn lên trời.
Anh ta là người như thế nào? Không phải Ái Vân nói anh ta chỉ đơn giản là xem một vài cuốn sách y học thôi sao? Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng còi cảnh sát, rất nhiều người xem náo nhiệt tụ tập bên ngoài bệnh viện, hai cảnh sát mặc đồng phục bước vào.
Vương Nghiêm đang co rút phía sau lập tức nhảy ra chỉ vào Hắc Hố và hét lớn: “Đồng chỉ cảnh sát, anh đến rồi thật tốt, bọn côn đồ này đập phá bệnh xá của chúng tôi, phiền các anh mau chóng bắt chúng lại, không được tha cho tên nào cả!”
Lúc này, cảm giác tê liệt trêи người Häc Hổ và những người khác đều sắp biến mất, từng người từng người một ngã xuống đất.
Dù bọn họ vô cùng ngạc nhiên trước hiện tượng kỳ lạ này nhưng hiện tại chưa phải lúc đế xem xét vấn đề này.
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi không phải kẻ xấu”
Häc Hổ lo lằng nói.
“Anh có phải là kẻ xấu không, cứ đi theo tôi chúng tôi một chuyến!”
Viên cảnh sát trẻ với đôi mắt to mày rậm gắt lên.
Vì thế mà, Hắc Hổ, Tú Lan, Vương Nghiêm, và Phan Lâm đều được đưa đến đồn cảnh sát lấy lời khai.
—————————-