Canh hai, bên trong phòng ngủ y hệt phòng giam.
Ninh Vô Tâm dùng khăn sạch cẩn thân lau dọn chỗ bị bỏng trên eo Nghiêm Vân Khải, không nhịn được nói: “Tại sao có thể tự tàn nhẫn với mình như vậy, dùng bụng để dập lửa. Ngươi coi mình là cái gì?”
Nghiêm Vân Khải mỹ mãn sờ sờ tai Ninh Vô Tâm, vò vò tai y hồng lên: “Vết thương của ngươi cũng phải xử lý.”
“Ừm, ta không sao.” Nơi này không có thuốc bỏng, Ninh Vô Tâm đành phải dùng nước sạch rửa sạch vết thương, cắt chỗ thịt bị thối rữa đi, trong lòng vô cùng nôn nóng. Y không muốn tâm tình của Nghiêm Vân Khải bị ảnh hưởng liền nói sang chuyện khác: “Tại sao lúc ở dưới đáy giếng nhất định phải tắt cây đuốc đi?”
Nghiêm Vân Khải trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Lúc trước khi ta còn ở học đường thường thích thu gom những vật hiếm lạ, cổ quái. Có một lần, ta thấy trong một quyển sách, trộn cát, than củi, vôi và nước tiểu lại, cộng thêm nhiệt độ thì có thể tạo ra một loại phấn màu trắng. Loại phấn này có thể cháy ở nơi có nhiệt độ rất thấp. Ví dụ như, có khi trong mùa hè, nhiệt độ hơi cao một chút thì loại phấn trắng này cũng có thể tự cháy, khá lợi hại.”
Ninh Vô Tâm vẫn hơi mờ mịt: “Liên quan gì đến ta?”
“Ý định của Tứ Nhận là muốn ta tự mình giết ngươi, dùng một câu đố để dẫn ta tới giếng cất giấu đầu người. Trong giếng quá tối, cho nên ta chắc chắn phải mang đuốc xuống?”
Ninh Vô Tâm ngẩn ra, nói: “Hắn vẩy loại bột đó trên người ta?”
Nghiêm Vân Khải gật đầu: “Đúng. Hắn vẩy bột đó khắp người ngươi, cây đuốc của ta vừa tới gần người ngươi một chút chắc chắn sẽ khiến cho loại bột đó bốc cháy.”
Ninh Vô Tâm: “… Thật hiểm độc.”
Nghiêm Vân Khải thở dài: “Lần này hắn không thành công, ta thật sự vô cùng may mắn.”
Ninh Vô Tâm: “?”
Nghiêm Vân Khải nói: “Khi ta sắp xuống giếng, Phùng Xán đã nhắc nhở ta một chuyện.”
Ninh Vô Tâm: “Nhắc nhở chuyện gì?”
Nghiêm Vân Khải nói: “Phùng Xán nói, đêm hôm trước hắn nhìn thấy lân tinh quanh đây.”
Ninh Vô Tâm: “…”
“Ta phỏng đoán đêm hôm trước, Tứ Nhận sau khi giết người chắc chắn đã đến giếng ném đầu. Do trời quá tối nên hắn không thể không mang theo đuốc, nhưng bởi vì xung quanh giếng có loại bột đó mới trông giống như đang có ma trơi (lân tinh) bay qua bay lại.”
Ninh Vô Tâm gật đầu nói: “Nói vậy, Phùng Xán chắc chắn không phải đối tượng tình nghi.”
Nghiêm Vân Khải suy tư nói: “Ngay từ đầu khả năng hắn là tình nghi đã không lớn. Xảy ra chuyện hôm nay, ta càng cảm thấy hắn không thể là Tứ Nhận.”
Ninh Vô Tâm nói: “Còn những người khác?”
Nghiêm Vân Khải nói: “Vụ án lần này, Tứ Nhận luôn muốn dẫn dắt tâm tư của mọi người về suy nghĩ “Trong nhà còn có một người khác.” Mục đích của hắn, giờ ta đã biết, chính là để giá họa cho ngươi. Cho nên trong nhà này tuyệt đối không thể có sự tồn tại của người khác. Bởi vì nếu như ngươi không cẩn thận lộ mặt thì kế hoạch của Tứ Nhận cũng xong đời.”
Ninh Vô Tâm nói: “Ý ngươi là, những vụ án gần đây đều do một mình Tứ Nhận gây nên? Hơn nữa Tứ Nhận còn nằm trong số những người còn lại trong chúng ta?”
Nghiêm Vân Khải gật đầu: “Không sai. Trong lòng ta đã có hai người được chọn, nhưng không biết rốt cuộc là người nào, cũng không nghĩ ra được làm sao mà bằng sức của một mình hắn mà giết được Bành Triệu và Dương Nho.”
Ninh Vô Tâm vuốt chân mày nhíu lại của hắn: “Đừng lo lắng, ngươi nhất định sẽ nghĩ ra được.”
Nghiêm Vân Khải nhìn y, ánh mắt trở nên hung ác: “Những người đó muốn động vào ngươi, ta…”
Ninh Vô Tâm vội nói: Đừng suy nghĩ nhiều, tối nay hãy ngủ sớm một chút, vết thương của ngươi phải được chăm sóc kỹ lưỡng thì ngày mai mới có tinh thần tra án.”
Nghiêm Vân Khải nhìn y một lát mới hạ giọng nói: “Ta xử lý vết thương giúp ngươi.”
Mặt Ninh Vô Tâm đỏ lên: “Ừ.”
Y phục dần dần được cởi ra, Nghiêm Vân Khải cẩn thận kiểm tra vết bỏng trên người Ninh Vô Tâm, vừa giúp y xử lý vết thương vừa đau lòng nói: “Gầy đến vậy rồi.”
Ninh Vô Tâm đỏ mặt, cảm giác bàn tay hắn lướt qua thân thể mình, hơi đau nhưng nhiều hơn là xấu hổ: “Vết thương của ta cũng không nặng lắm, có chỗ ở đùi là đau hơn một ít. Những chỗ khác chỉ bị bỏng nhẹ.”
Nghiêm Vân Khải giải quyết xong vết bỏng của y, nhìn sườn mặt của Ninh Vô Tâm, trái tim lập tức mềm hẳn lại, nhẹ nhàng ôm lấy y trong vòng tay mình, tránh đi vết thương ở eo.
Ninh Vô Tâm hơi khẩn trương nói: “Đi ngủ sớm một chút. Sáng mai còn phải tra án.”
“Ừ.” Nghiêm Vân Khải chôn mặt trong hõm vai Ninh Vô Tâm, khẽ cọ mũi. Dần dần, hắn hôn dọc lên theo cổ Ninh Vô Tâm, dịu dàng hôn cổ và cằm y, khiến cho người trong ngực run rẩy.
Ninh Vô Tâm ngẩm đầu, cố gắng xem nhẹ người đang cắn hầu kết mình: “Ngày mai phải tra án, ngủ thôi..”
“Vết thương của ta đau…”
Ninh Vô Tâm không biết nên làm sao: “Không có thuốc trị thương, không có thảo dược, chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài…”
Thanh âm của Nghiêm Vân Khải đều đều nhưng lại khiến người nghe cảm nhận được hắn đang khó chịu: “Vết thương của ta đau, trái tim cũng đau…”
Mắt Ninh Vô Tâm ướt át: “Ừm…”
Nghiêm Vân Khải xoay mặt Ninh Vô Tâm đối diện với mặt mình, nhìn y, cuối cùng chạm vào môi y. Vừa chạm vào, giống như tất cả nhớ nhung được cởi khóa, hai người đều hơi choáng váng.
Ninh Vô Tâm dán môi mình lên, hai người dịu dàng hôm môi.
Tiếng Nghiêm Vân Khải đứt quãng: “Niệm Chi, từ khi chúng ta lưỡng tình tương duyệt tới nay, vẫn luôn ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều…”
Ninh Vô Tâm rơi nước mắt: “Ừ… Đều do ta không tốt…”
“Nói bậy… Ngươi là tốt nhất…”
Nghiêm Vân Khải dùng hai tay nâng mặt Ninh Vô Tâm: “Ta không nói ra được… Nhưng khi không thấy ngươi, ta cảm thấy mình không thể sống tiếp được nữa, giống như có một thứ gì đó vô cùng quan trọng với mình đột nhiên biến mất, liền ăn ngủ không yên, dù thế nào cũng muốn tìm về…”
Ninh Vô Tâm gật đầu nức nở: “Ừ… Không rời xa nhau… Không rời xa nhau…”
Nghiêm Vân Khải lại nói: “Cuộc đời ta cho tới giờ chưa từng có cảm giác này… Làm chuyện gì cũng sợ ngươi không thích, luôn móng muốn ngươi được vui vẻ. Ngươi không thích, không nghe lời, ta liền hối hận, khó chịu…”
Ninh Vô Tâ, nói: “Ta cũng vậy…”
Nghiêm Vân Khải hôn y: “Tối nay có muốn ‘làm’ không?”
Ninh Vô Tâm vội vàng xoa mắt: “Ngươi bị thương rất nặng, không được.”
“Ta không nói ra được, Niệm Chi…” Nghiêm Vân Khải hôn lên cổ y lần nữa, “Ta muốn ngươi, nhưng ta không biết phải làm thế nào…”
Ninh Vô Tâm rốt cuộc bật khóc: “Ngươi đừng lo lắng… Ta sẽ không đi nữa, Ban ngày chúng ta cùng ra ngoài tra án, khuya về ta nấu cơm cho ngươi, cả đời này ta rửa mặt chải đầu, xoa bóp cho ngươi… Dù ngươi đuổi ta, ta cũng không đi…”
“Ừ.” Nghiêm Vân Khải sờ đầu y, nở nụ cười, “Ừ.”
Hai người nhìn nhau, cuối cùng nín khóc mỉm cười, ôm nhau ngã xuống giường.
Qua một hồi, hai người nhìn nhau, nhẹ nhàng đụng trán.
Nghiêm Vân Khải nói: “Ngủ đi.”
Ninh Vô Tâm khẽ mỉm cười, nắm tay Nghiêm Vân Khải, mười ngón tay quấn quít, nhẹ giọng nói: “Ta yêu ngươi.”
“…” Người đối diện rất lâu không nói gì, giống như rất bình tĩnh, nhưng mở miệng lại mang theo giọng mũi nồng nặc: “Ừ. Ngươi biết là tốt rồi.”
===
Sáng sớm ngày hôm sau, người tới mở cửa cho bọn họ là Lý Mặc Ngôn.
Ninh Vô Tâm không được tin tưởng nên vẫn bị khóa trong phòng. Nghiêm Vân Khải an ủi y không cần lo lắng, sau đó theo Lý Mặc Ngôn ra ngoài, nhìn cửa phòng bị khóa.
Những người khác đã ở trong sân sau, vết thương của Nghiêm Vân Khải còn chưa lành, chậm rãi đi về phía trước: “Hôm nay tra án, mong rằng các vị đại nhân không gây trở ngại cho bổn vương để việc tra án đợc thuận tiện.”
Lâm Văn Kính giễu cợt nói: “Hàng đêm trước đều có người chết, đêm qua nhốt vị Ninh đại phu này lại, hôm nay thức dậy thì không ai chết. Điều này nói rõ cái gì? Y không phải hung thủ thì ai là?”
Nghiêm Vân Khải không để ý tới gã: “Hôm nay tra án, bôn vương muốn cẩn thận khám xét trong sân. Nếu không muốn giúp một tay thì mời ra hồ ngắm cảnh, không nên gây rối ở đây.”
Lâm Văn Kính giận giữ: “Không biết mình có thể sống sót ra ngoài hay không, ta cần gì phải lo lắng cái gọi là phạm thượng? Nếu không tra ra hung thủ, ta chết, ai cũng đừng mong sống sót!”
Ngụy Thanh Trì nói: “Nếu đã ước định với Hòa vương, bọn ta không tiện ở đây quấy rầy, vậy làm theo lời vương gia, ra bên ngoài ngắm cảnh một chút, đến trời tối sẽ trở lại thảo luận với vương gia xem ai là hung thủ.”
Nói xong, hắn kéo Lâm Văn Kính ra khỏi sân. Vạn Chính và Phùng Bách đuổi theo phía sau. Lý Thiếu Ngôn và Phùng Xán lặng lẽ nhìn Nghiêm Vân Khải một cái: “Ty chức cũng ra bên ngoài chờ.”
Nghiêm Vân Khải gật đầu, lại nhìn Lý Mặc Ngôn.
Lý Mặc Ngôn ở lại, cũng nhìn Nghiêm Vân Khải, không nói lời nào.
Nghiêm Vân Khải nói: “Lý tướng quân ở lại trong sân, muốn giúp bổn vương tra án sao?”
Lý Mặc Ngôn: “Phải.”
Nghiêm Vân Khải khẽ thở dài một hơi: “Đêm qua ngươi nghe được đối thoại của ta và Niệm Chi đúng không.”
Lý Mặc Ngôn yên lặng một lát: “Ta luôn canh giữ ngoài cửa.”
“Đêm qua rơi một trận tuyết nhỏ, ngoài cửa lại không có dấu chân trên tuyết, ta nghĩ chắc là ngươi lo lắng an nguy của hai chúng ta nên luôn canh giữ bên ngoài…”
Lý Mặc Ngôn: “Ty chức chỉ muốn sống sót để ra ngoài.”
Nghiêm Vân Khải yên lặng một hồi: “Tới đây.”
===
Trong phòng giữ xác, Nghiêm vân Khải cẩn thận kiểm tra thi thể, chau mày không nói lời nào.
“Vương gia cảm thấy vụ án có điểm gì khả nghi?” Lý Mặc Ngôn nói.
“Thủ pháp chặt đầu của người này quá sạch sẽ và họn gàng, dao chẻ củi tuyệt đối không thể làm như vậy được.”
Lý Mặc Ngôn nói: “Trên người các vị đại nhân đều không có vũ khí.”
Nghiêm Vân Khải yên lặng không lên tiếng. Kiểm tra một lúc lâu, hắn lại nhấc chân đi tới phòng Bành Triệu và Dương Nho khám xét tỉ mỉ, cho đến khi sắc trời dần tối.
Lý Mặc ngôn theo sát bên người hắn, nhìn thần sắc càng ngày càng không kiên nhẫn của hắn, nói: “Vương gia cần tĩnh tâm suy nghĩ.”
Nghiêm Vân Khải gật đầu, nhìn vết máu khắp phòng và lò sưởi trong tường trong phòng, trong lòng đột nhiên máy động: “Lý tướng quân, ngươi nói xem, tại sao hung thủ phải vẩy nhiều máu tươi trong phòng như vậy?”
Lý Mặc Ngôn suy nghĩ một chút: “Không biết.”
Nghiêm Vân Khải tỉ mỉ quan sát trên đất, trên tường và trên cửa sổ. Cửa sổ quá cao, hắn không thể nào thấy rõ được vật trên bệ cửa sổ, sau đó hắn kéo giường đến dưới cửa sổ, cởi giày đứng trên giường, thò đầu qua song sắt nhìn ra bên ngoài.
Lý Mặc Ngôn nhìn thần sắc hơi hơi kích động của Nghiêm Vân Khải, lãnh đạm nói: “Bên ngoài cửa sổ là rừng cây, có gì để nhìn?”
Nghiêm Vân Khải rụt đầu lại, xuống giường,, nhìn Lý Mặc Ngôn, trong mắt lóe lên hào quang: “Lý tướng quân, nếu muốn giấu một giọt nước thì nên giấu ở đâu?”
Lý Mặc Ngôn cau mày: “Ty chức không thích giải đố.”
Nghiêm Vân Khải nói: “Muốn giấu một giọt nước, tốt nhất là giấu nó vào trong biển. Một giọt nước lẫn vào biển chắc chắn sẽ không tìm ra được.”
Lý Mặc Ngôn tiếp tục cau mày: “…”
Nghiêm Vân Khải cúi đầu nói: “Ta đã biết ai là hung thủ giết người, và cách thức gây án của y.”
Lý Mặc Ngôn: “…”
Nghiêm Vân Khải nhíu mày nói: “Nhưng bây giờ ta còn chưa có chứng cớ.
Lý Mặc Ngôn nói: “Không có chứng cớ sẽ rất khó khiến người khác tin phục.”
Nghiêm Vân Khải vừa muốn trả lời, bên ngoài đã truyền tới thanh âm ồn ào của Lâm Văn Kính: “Vương gia đã phá được án chưa? nếu chưa, ty chức sẽ dùng đại hình để hầu hạ Ninh đại phu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...