Thần Y, Ngươi Thật Cao Lãnh!

Vừa nghĩ được đáp án, Nghiêm Vân Khải ngay cả thời gian giải thích cũng không có, nhanh chóng xuống giường, chạy thẳng tới phòng chính.

Lúc này, trong đầu hắn vô cùng hỗn loạn, trong lòng cũng rất phiền não.

Hắn cùng những người ở đây tới nơi này đã gần ba ngày, mà bản thân hắn luôn bị Tứ Nhận dắt mũi chạy theo. Đầu tiên là bị bệnh không rời khỏi giường được, tiếp theo là giải đố, ngay cả thời gian cẩn thận kiểm tra thi thể và suy nghĩ vụ án cũng không có.

Trên thi thể những người này, hoặc ít hoặc nhiều, nhất định sẽ để lại một ít manh mối.

Tứ Nhận hành động như hiện tại, giống như cố gắng không để cho hắn có thời gian để thở là vì cái gì?

Rốt cuộc có chuyện gì mà Tứ Nhận không muốn để hắn suy nghĩ rõ ràng?

Hôm nay, đầu của ba thi thể đều không tìm thấy. Trên nét mặt của họ có thể có chứng cớ quan trọng, coi như không vì Ninh Vô Tâm, hắn cũng phải tìm được bọn họ mới cẩn thận nghiên cứu được.

Đến nửa đường, Nghiêm Vân Khải chạm mặt Thiếu Ngôn và Mặc Ngôn, hắn vội vàng hít sâu một hơi, khẩn cầu nói: “Mong mọi người hỗ trợ tìm giúp ta một cái giếng trong sân.”

Mặc Ngôn: “…”

Thiếu Ngôn ngẩn người nói: “Tìm giếng làm gì?”

Nghiêm Vân Khải nói: “Đợi một lát ta sẽ giải thích cho các ngươi.”

Thiếu Ngôn: “…”

Mặc Ngôn nhíu mày nói: “Đi.”

Nghiêm Vân Khải vội vàng nói cảm ơn.

Trừ Phùng Xán, những người khác không quá tình nguyện muốn giúp đỡ. Mọi người tìm hồi lâu trong nhà mới nghe thấy tiếng Nghiêm Vân Trì truyền đến từ trong rừng: “Mau tới đây! Nơi này có một cái giếng khô!”

Nghiêm Vân Khải cùng mọi người vội vàng chạy tới.

Giếng này hình như đã bị bỏ hoang từ lâu, xung quanh đầy cành lá khô và tuyết đọng, che cả miệng giếng nên rất khó phát hiện từ phái xa. Miệng giếng kia mặc dù bị che đậy rất tốt nhưng giống như có dấu vết bị động vào gần đây. Nghiêm Vân Khải cẩn thận quan sát một chút, tìm được trên đất vài vết máu nhỏ.

Hắn gạt tuyết đọng và cành lá khô sang hai bên, nhìn xuống dưới, chỉ thấy tối thui: “Hẳn chính là chỗ này.”

Thiếu Ngôn nói: “Phía dưới có cái gì vậy?”

Nghiêm Vân Khải: “Đoán không lầm thì là ba cái đầu người.”


Câu đố mà Tứ Nhận cho hắn, nếu như không sai, đáp án chắc chắn là chữ “Tỉnh” (giếng: 井)

Lý Thiếu Ngôn nói: “Phía dưới quá tối, cần cầm một cây đuốc xuống, từ từ thả ngươi xuống dưới.”

Nghiêm Vân Khải gật đầu một cái: “Đa tạ.”

Thấy Lý Mặc Ngôn đi khỏi, Nghiêm Vân Khải ngồi ở miệng giếng, hãy còn ngẩn người.

Tại sao Tứ Nhận phải chơi trò chơi giải đố với hắn? Tìm được đầu của thi thể, hắn chỉ có lợi mà không có hại. Tại sao Tứ Nhận lại muốn hắn tìm được đầu? Chẳng lẽ gã không tin hắn không thể giải được câu đố đó?

Còn nữa, Ninh Vô Tâm đang ở đâu?

Tứ Nhận đe dọa hắn nhiều lần, giống như gã tùy lúc có thể làm hại Ninh Vô Tâm, chẳng lẽ Ninh Vô Tâm ở trong nhà này, đang nằm trong lòng bàn tay Tứ Nhận?

Ngoài ra, Tứ Nhận nằm trong tám người còn lại ở đây hay là đã ẩn thân ở nơi nào đó trong nhà? Trong những ngày qua, Tứ Nhận luôn khiến hắn không có thời gian để điều tra kỹ lượng, ngay cả ngôi nhà này cũng không thể kiểm tra cẩn thân, chẳng lẽ cũng bởi gã đang trốn tránh, không muốn khiến người khác phát hiện?

Nghiêm Vân Khải yên lặng ngồi, nhìn về phía dưới giếng lần nữa.

Dưới đáy giếng này rốt cuộc có cái gì?

Phùng Xán nói với Lý Thiếu Ngôn: “Chỗ này, buổi tối hôm trước làm ta hơi sợ hãi.”

Lý Thiếu Ngôn: “Sao vậy?”

Phùng xán nói: “Khi đó ta đang chờ mao xí nhưng bên trong có người, gấp quá ta liền ra sân muốn tìm chỗ nào đó để giải quyết, nhưng hình như thấy ở đây, loáng thoáng có ma trơi.”

Ma trơi?

Lý Thiếu Ngôn: “Sao có thể? Có phải là ngươi bị dọa quá rồi không.”

Phùng xán nói: “Không phải. Có một cây đuốc được treo trên không trung. Cây đuốc kia dẫn đến ma trơi bay tới bay lui xung quanh. Ta từng thấy qua chuyện này trong nghĩa địa hồi còn nhỏ.”

Nghiêm Vân Khải vẫn ngây ra như cũ.

Ma trơi… sao?

Đúng lúc ấy. Lý Mặc Ngôn cầm một dây thừng và một cây đuốc chạy tới, nói với Nghiêm Vân Khải: “Buộc lên eo, ta kéo cho ngươi xuống dưới.”


Nghiêm vân Khải nhìn Lý Mặc Ngôn, tâm tư vẫn dừng lại ở lời Phùng Xán vừa nói.

Thì ra là như vậy… Hóa ra là lân tinh. (=lưu huỳnh?)

Hắn đột nhiên nghĩ thông suốt một chỗ vướng mắc.

Lý Mặc Ngôn cau mày: “Vương gia? Ngươi có nghe không vậy?”

Nghiêm Vân Khải nhanh chóng hoàn hồn, cởi ngoại y của mình ra, bóc thành một bọc vải thắt trên người.

Nghiêm Vân Khải nhận lấy đuốc trong tay Lý Mặc Ngôn: “Tới đi.”

Hắn quấn chặt sợi dây bên hông mấy vòng, Lý Mặc Ngôn lại buộc đầu kia vào một thân cây lớn cách đó không xa, Nghiêm Vân Khải ngồi ở miệng giếng: “Tiếp đi.”

Sợ dây bên hông thả lỏng, Nghiêm Vân Khải một tay cầm đuốc, từ từ trượt xuống dọc theo thành giếng.

Xung quanh mặt trong lòng giếng dần sáng lên.

“Đến rồi!”

Nghe thấy tiếng vang dưới lòng giếng, sợi dây kéo căng trong tay Lý Mặc Ngôn đổi lỏng hơn. Gã và Lý Thiếu Ngôn cùng nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy dưới đáy giếng có ánh lửa mơ hồ.

Nghiêm Vân Khải cảm nhận được mặt đất dưới chân hơi xốp, cảm thấy hơi kinh ngạc. Giếng này không tính là quá sâu, chỉ sâu ước chừng bằng năm sáu người chồng lên, thế nhưng không gian lại không nhỏ. Kỳ lạ chính là, dưới đáy giếng rất khô cạn, còn có cỏ khô mọc.

Lúc hắn vừa mới chạm đất, cảm thấy hình như mình đá phải thứ gì đó.

Hắn chuyển cây đuốc xuống dưới, quả nhiên thấy bên chân có ba cái đầu người, dưới ánh lửa ảm đạm, ba cái đầu người này nom vô cùng đáng sợ.

Nghiêm Vân Khải nói thầm trong lòng: Quả nhiên là vậy, bây giờ mang theo ba đầu người này lên là được.

Một tay hắn giơ cao cây đuốc, cẩn thận không để nó rơi xuống cỏ khô trên mặt đất, một tay hắn bỏ đầu vào trong bọc quần áo. Bọc quần áo quả thực quá nhỏ, Nghiêm Vân Khải nghĩ thầm còn phải xuống dưới ít nhất hai lần nữa, hắn xoay người lại, chú ý tới gần đó mấy bước có một thứ gì đó mơ hồ.

Vừa mới xuống, sự chú ý của hắn đều bị đầu người trên mặt đất hấp dẫn, căn bản không xem xét cẩn thận.

Nghiêm vân Khải chuyển cây đuốc lại gần thứ đang nằm trên mặt đất. Càng đến gần, tim hắn đập càng mãnh liệt.


Vật đó mặc dù không nhìn rõ nhưng rõ ràng là một bóng người.

Nơi này, vậy mà lại có người.

Là người sống hay thi thể?

Là ai?

Tại sao lại nằm ở chỗ này?

Trong lòng Nghiêm vân Khải có hàng vạn nghi vấn. Hắn đưa cây đuốc lại gần gò má người kia. Sau đó, tay hắn cứng lại.

Tại sao y lại ở chỗ này?

Nghiêm Vân Khải cảm thấy hốc mắt mình nóng lên.

Chết? Hay còn sống?

Hắn run rẩy cúi người xuống, một tay sờ trên khuôn mặt tuấn nhã mà mình mong nhớ rất lâu kia, không nhịn được thăm dò mũi y, thanh âm lập tức trở nên nghẹn ngào: “Sống… Vẫn còn sống…”

Một tay hắn giơ cao cây đuốc, một tay khác nâng người nằm trên đất dậy, hai giọt nước mắt chảy xuống.

Tại sao?

Tại sao Tứ Nhận trả Ninh Vô Tâm lại cho mình?

Gã có lòng tốt như vậy?

Gã có ý đồ gì?

Đang muốn ôm y đứng dậy, đột nhiên trên y phục của Ninh Vô Tâm dấy lên ánh lửa.

Nghiêm Vân Khải hơi sửng sốt.

Cây đuốc của hắn không hề chạm phải Ninh Vô Tâm, tại sao y lại bị bén lửa?

Trong đầu hắn chuyển sang một cảnh.

Phùng Xán thấy quỷ hỏa (lân tinh)…

Trong giếng khắp nơi bày cỏ khô…

Tứ Nhận trả Ninh Vô Tâm lại cho hắn…


Nghiêm Vân Khải đột nhiên đứng lên, sắc mặt trắng bệch.

Tứ Nhận để Ninh Vô Tâm ở đây, không phải để trả lại cho hắn.

Ý định của Tứ Nhận, hóa ra là như vậy.

Gã muốn hắn giải được câu đố, căn bản không phải vì vụ án.

Ý định của Tứ Nhận là khiến hắn tự tay giết chết Ninh Vô Tâm.

Thế lửa trên người Ninh Vô Tâm dần lan. Nghiêm Vân Khải nhanh chóng cởi vải bọc trên người xuống, vừa điên cuồng đập vào lửa trên người Ninh Vô Tâm vừa điên cuồng hô: “Nước! Mau lấy nước!”

Hắn hoàn toàn không rảnh bận tâm tình huống phía trên như thế nào nữa.

Lửa trên người Ninh Vô Tâm bị dập tắt, thế nhưng những nơi khác lại bốc cháy lần nữa.

Nghiêm Vân Khải ngây ngẩn dừng tay, nhìn lại cây đuốc trong tay. Thứ trong tay hắn chính là nguyên nhân khiến Ninh Vô Tâm luôn bốc cháy. Nếu cây đuốc này không tắt, Ninh Vô Tâm vĩnh viễn không thể an toàn.

Hắn nhìn xung quanh một vòng, trên đất toàn là cỏ khô, hoàn toàn không có đồ để hắn dập lửa.

Tim đang đập cuồng loạn.

Phải làm thế nào?!

Không còn thời gian suy nghĩ, Nghiêm Vân Khải để cây đuốc trong tay lên vách giếng, dùng thân thể của mình che chặt. Ngọn lửa đốt xuyên qua quần áo hắn, xuyên vào trong da vang lên tiếng “xèo xèo”, giống như tiếng rắn độc đang cắn nuốt thi thể hắn.

Hắn cắn răng, đợi đến lúc ngọn lửa hoàn toàn bị tắt mới lung lay đứng thẳng đậy.

Trên đùi và ngang hông Ninh Vô Tâm lại bắt đầu cháy. Nghiêm Vân Khải cởi toạc trung y và lý y bị cháy trên người xuống, điên cuồng đập vào ngọn nửa trên người Ninh Vô Tâm, nước mắt chảy không ngừng được.

“Nước! Mau đổ nước xuống! Mau cứu Niệm Chi!”

Phía trên tựa hồ không chút phản ứng, Nghiêm Vân Khải điên cuồng hét lên lần nữa: “Mau đổ nước xuống! Niệm Chi sắp chết mất!”

Trong tuyệt vọng, hắn cảm giác được trên đầu hình như bị vẩy xuống một đống băng. Nghiêm Vân Khải sờ bông tuyết lạnh như băng trên cổ, không còn sức đứng nổi mà ngã xuống đất. Hắn lần mò sang bên cạnh, chạm đến bàn tay lạnh như băng của người bên cạnh, cầm lấy thật chặt.

Nghiêm Vân Khải ngước mặt, cảm nhận tuyết rơi trên mặt và trên cổ.

Rốt cuộc, nước trút xuống như mưa.

Mái tóc dài của hắn đã xõa tung, có mấy lọn rơi trước ngực, chạm vào chỗ da thịt bị cháy đến máu tóc lẫn lộn, nhưng trên mặt lại nở nụ cười hạnh phúc.

Dần dần, đáy giếng rơi vào bóng tối lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui