Thần Y Ngốc Phi

Thanh Trúc biết mình không làm gì được chỉ có thể âm thầm thay chủ tử cầu nguyện trong lòng. Khi nhìn thấy mũi của Tuyết Ngao đang đến gần giá y đỏ thẫm, trong lòng lại âm thầm than nhẹ, chủ tử thật đáng thương , nếu bị Điện hạ bắt được không biết sẽ bị xử lý như thế nào đây ? Nhưng mũi của Tuyết Ngao ở trên giá y ngửi một hồi lại đột nhiên xúc động hướng về giá y chộp tới. Tốc Phong thật không ngờ nó sẽ có hành động này, nhất thời chưa chuẩn bị gì thì giá y đã bị nó ném trên mặt đất.Hiên Viên Diệp híp hai mắt lại, sâu trong đôi mắt nhanh chóng hiện lên một chút ngoài ý muốn, tại sao lại thế ? Theo lý thì Tuyết Ngao biết đó là đồ của nàng hẳn phải thập phần yêu quý, tuyệt đối sẽ không làm tổn hại.Khuôn mặt Thanh Trúc lộ rõ sự kinh ngạc, Tuyết Ngao hôm nay có chút kì lạ.Sau khi đem giá y vứt xuống mặt đất , Tuyết Ngao lại tiếp tục ngửi, lần này so với vừa rồi càng nghiêm túc hơn. Lông trên người nó dường như hơi dựng đứng lên một chút. Không khó để nhìn ra lúc này nó thực sự có chút nôn nóng. Đôi mắt Hiên Viên Diệp chăm chú nhìn nó, không phát giác được bản thân mình có chút khẩn trương cùng chờ mong.Chính là sau khi ngửi, nó lại đột nhiên nằm trên mặt đất. Giờ phút này nó không chỉ nôn nóng mà còn thêm vài phần thất bại. Nó thậm chí còn đem giá y kia vứt sang một bên, trong miệng ô ô không biết đang tỏ vẻ gì. “Có chuyện gì xảy ra?” Tốc Phong hai mắt trợn lên không hiểu hỏi. Tuyết Ngao rõ ràng vừa mới bị Điện hạ thuần phục, đã “đáp ứng” đi tìm Mạnh tiểu thư.Theo lý sẽ phải phối hợp cơ mà? Nhưng thái độ hiện tại của nó một chút cũng không phối hợp theo.“Không phải nó ngửi không thấy mùi của chủ tử chứ?” Thanh Trúc nhìn một hồi đột nhiên nói. Tuy nàng cũng biết khứu giác của Tuyết Ngao cực kì linh mẫn nhưng bộ dáng nó lúc này thật sự khiến nàng có cảm giác không tin tưởng.“Làm sao có thể? Y phục này chắc chắn chủ tử ngươi hôm nay đã mặc qua, dựa vào khứu giác nhạy bén của nó làm sao có thể không ngửi thấy. Trừ phi hôm nay chủ tử ngươi không mặc qua bộ giá y này.” Tốc Phong hơi liếc nhìn nàng một cái, không đồng tình nói.“Không có khả năng, giá y này nô tì tự mình mặc vào cho chủ tử.” Thanh Trúc bị hắn phủ nhận nên trong lòng có chút khó chịu.“Đi lấy một khối thịt tươi tới, không cần mang vào phòng nhưng không để cho nó nhìn thấy.” Mắt Hiên Viên Diệp híp lại , đột nhiên lạnh giọng ra lệnh.“Vâng.” Tốc Phong nhanh chóng đi ra ngoài. Một lát sau không biết lấy từ đâu ra một khối thịt tươi, trên đó vẫn còn đang nhỏ máu. Hắn không để Tuyết Ngao nhìn thấy khối thịt, mà đem khối thịt đặt ở ngoài cửa phòng.Lúc này Tuyết Ngao ngồi ngay cạnh cửa, chỉ cách miếng thịt có vài bước. Thanh Trúc đứng trong phòng còn ngửi thấy mùi máu nồng nặc, cảm giác có chút ghê tởm. Nhưng Tuyết Ngao vẫn như cũ nằm rạp trên mặt đất không động đậy, không nhúc nhích, không có chút phản ứng nào.Tuyết Ngao vẫn rất thích loại thịt tươi này. Nếu là lúc bình thường nó sẽ không ăn đồ của người lạ nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi nhất định sẽ có phản ứng.Nhưng hiện tại….Tốc Phong ngẩn người, không chấp nhận cũng không được, khả năng mà Thanh Trúc vừa nói dường như đã đúng. “Đi gọi Thái y đến.” Khuôn mặt Hiên Viên Diệp vốn lạnh lùng nay lại càng thêm âm trầm. Khuôn mặt như biến thành màu đen. Tốc Phong hơi giật mình, đi gọi Thái y đến xem bệnh cho chó? Không phải chứ?Tuy rằng kinh ngạc nhưng Tốc Phong không dám có bất cứ ý kiến gì, ngay lập tức rời khỏi đi gọi Thái y đến xem bệnh cho chó.Không thể không nói tốc độ làm việc của Tốc Phong rất đáng kinh ngạc, không đến một khắc liền “tha về’’ một vị Thái y . Nói là “tha về ” một chút cũng không quá đáng, hắn đã đem Thái y vứt vào một chỗ. Ánh mắt Thái y dường như không có mở ra, mà trên người vẫn còn mặc áo lót. Không khó nhìn ra là bị Tốc Phong kéo từ trong chăn ra. Tốc Phong thật đúng là chuyện gì cũng có thể làm được. Quả thật có chủ tử như thế nào sẽ có thuộc hạ như vậy. Thanh Trúc nhìn thấy Thái y quần áo không chỉnh tề, lông mày nhíu lại liền dời ánh mắt đi, trên mặt có chút âm trầm. Nhưng bây giờ cũng không thể so đo…Thái y bị mang vào trong phòng, khi nhìn thấy Hiên Viên Diệp đột nhiên kinh sợ. Trong lúc nhất thời có chút thẫn thờ không đi qua hành lễ. Có lẽ vị thái y đáng thương này tưởng lúc này mình vẫn đang nằm mơ. Vốn hắn đang ngủ rất say đột nhiên bị Tốc Phong thúc dậy, không nói hai lời trực tiếp dẫn đến nơi này, đổi lại là người khác cũng không phản ứng kịp. “Kiểm tra cái mũi của nó một chút xem có chuyện gì xảy ra.” Hiên Viên Diệp mặc kệ hắn có hoàn hồn hay không lạnh giọng nói.Thân người Thái y run rẩy, đôi mắt trợn lên nhìn thẳng vào Hiên Viên Diệp, tay bấm mạnh vào đùi mình một cái, đau đớn làm hắn ý thức được bản thân mình không phải đang mơ liền kinh hoảng hành lễ: “Ty chức tham kiến Điện hạ.”Lông mày Hiên Viên Diệp nhíu lại, lộ ra vài phần bất mãn, lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó hướng về phía Tuyết Ngao nói: “Kiểm tra cái mũi của nó một chút xem có chuyện gì xảy ra.” Hiên Viên Diệp lặp lại lời vừa nói, hắn luôn tiếc chữ như vàng nhưng hôm nay tựa hồ đã nói hơi nhiều.Không chỉ một lần lặp lại ý của mình. Không sai, nữ nhân kia thật sự đã khiến hắn phá lệ, trước kia hắn chưa từng lặp lại lời nói , mệnh lệnh chỉ nói một lần, có đôi khi chỉ dùng ánh mắt.Đôi mắt Thái y xoay chuyển nhìn đến Tuyết Ngao liền kinh ngạc, Điện hạ bảo hắn xem bệnh cho chó? Hắn không phải là người chữa bệnh cho động vật, mà quan trọng nhất con chó đó trông rất lớn, hắn vừa nhìn đã thấy sợ hãi , sao dám tiến lên phía trước kiểm tra? “Nhanh lên .” Tốc Phong thấy hắn đứng yên nên thấp giọng thúc giục. Lúc này Điện hạ giống như một ngọn núi lửa có thể bộc phát bất cứ lúc nào, không thể chọc giận được. Vừa nói, Tốc Phong vừa đem Thái y đẩy về phía Tuyết Ngao.Thái y chỉ có thể kiên trì lại gần nhưng chân không ngừng run lẩy bẩy. Tuyết Ngao nghe rõ lời nói của mọi người nên cực kì phối hợp. Thái y lúc này mới thở nhẹ một hơi, tỉ mỉ kiểm tra cho nó.Y thuật của vị Thái y này cũng không tồi. Tốc Phong đã ra tay thì đương nhiên sẽ không phải kiếm người có trình độ thấp kém. Sau khi kiểm tra xong , Thái y lập tức bẩm báo cho Hiên Viên Diệp: “Điện hạ, mũi của nó không thể ngửi thấy mùi.”Mắt Hiên Viên Diệp lại trầm xuống, khóe môi khẽ nhúc nhích, lạnh lùng nói: “Lí do?”. Xem ra kết quả của thí nghiệm vừa rồi cũng không sai. Tuyết Ngao Không thể ngửi được mùi?“Ty chức xin cam đoan lời nói của mình, khứu giác của nó tạm thời không nhạy.” Chống lại ánh mắt băng huyết của Hiên Viên Diệp, run rẩy cẩn thận trả lời.“Khứu giác tạm thời không nhạy?” Hiên Viên Diệp gằn từng tiếng lặp lại lời nói của Thái y, giọng nói lạnh như băng, dường như đã nghiến răng nghiến lợi mà nói ra. Đôi tay buông xuống cũng đột nhiên nắm chặt lại. Lúc này khứu giác lại không nhạy. Quỷ mới tin đó là ngẫu nhiên ngoài ý muốn.Trong mắt Tốc Phong hiện lên vài phần kinh ngạc, việc này hắn cũng có thể đoán được một khả năng. Khi nhìn đến biểu tình của Điện hạ, trong lòng không khỏi âm thầm thay người nào đó toát mồ hôi dầm dề.“Vâng” Thái y không biết chuyện gì chỉ có thể thấp giọng trả lời. “Nguyên nhân?” Khóe môi Hiên Viên Diệp vừa động, giọng nói lại lạnh thêm vài phần, tựa như tảng băng trong ngày đông giá rét. Mặc dù hắn đang hỏi Thái y nguyên nhân nhưng trong lòng hắn há lại không biết đáp án. “Chắc do một loại dược nào đó…” Thái y sợ hãi lui về phía sau một chút, dừng lại một chút sau đó mới lại nói tiếp: “Dường như có người cố ý , ty chức tra ra loại dược này không hề đơn giản.”Khóe môi Hiên Viên Diệp nhếch lên một tia cười lạnh. Đúng vậy, hắn đang cười nhưng kiểu cười này lại khiến người khác không cảm nhận được chút ý cười nào. Ngược lại khiến người khác có cảm thấy rất áp lực, mọi người ở đây bao gồm cả Tốc Phong đều rùng mình.Thái y đang quỳ rạp trên mặt đất, cả người giống như lá rụng mùa thu. Hắn tưởng rằng bản thân đã làm sai điều gì chọc giận đến Điện hạ. Nhưng hắn đã bẩm báo chi tiết những gì mình biết với Điện hạ, không dám giấu diếm điều gì mà.Mắt Thanh Trúc hơi giao động, hung hăng trợn mắt liếc hắn một cái, câu cuối kia có thể hại chết chủ tử. “Chữa trị cho nó.” Bàn tay đang nắm chăt của hắn có chút buông lỏng rồi thả ra. Sau khi âm thầm thở ra, giọng nói lạnh lùng chứa đầy sự nguy hiểm lại vang lên.Cả người Thái y bỗng càng run hơn, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, rõ ràng cảm giác lạnh đến thấu xương nhưng mồ hôi lại không thể khống chế mà chảy ra không ngừng. Thái y đột nhiên quỳ trên mặt đất run run trả lời: “Bẩm Điện hạ, ty chức không biết đó là loại dược gì, không thể đúng bệnh mà bốc thuốc chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng.”Khó được khi dưới tình huống như vậy mà Thái y vẫn có thể nói ra lời một cách hoàn chỉnh. Đôi mắt Hiên Viên Diệp lạnh lùng nhanh chóng chuyển về phía Thanh Trúc. Thanh Trúc vẫn luôn theo bên nàng hẳn phải biết được chút chuyện.Thanh Trúc âm thầm kinh hãi, hiện tại đối mặt với Điện hạ nàng tuyệt đối không dám có chút giấu diếm. Vì nàng biết không có chuyện gì có thể giấu được Điện hạ. Âm thầm thở ra một hơi, sau đó nàng mới thấp giọng nói: “Mấy ngày nay chủ tử vẫn luôn cho nó ngửi một số thảo dược có chút kì quái….”Thanh Trúc lời nói hơi dừng lại, nàng vốn cho rằng chủ tử cảm thấy nhàm chán muốn giết thời gian, lại không ngờ là để dùng vào lúc này.“Nô tì có nhìn thấy nhưng cũng không quá để ý, những chuyện này nô tì thật sự không biết.” Nàng căn bản không thể hiểu hết được mọi hành động của Mạnh Phất Ảnh. Nói cách khác rốt cuộc là loại dược gì thì nàng hoàn toàn không biết. Lời này của Thanh Trúc còn không bằng không nói, cuối cùng vẫn không ai biết thứ gì đã làm cho Tuyết Ngao mất đi khứu giác.“Có thể Mạnh tiểu thư chỉ vô tình tạo thành. Nhưng nếu Mạnh tiểu thư cho nó ngửi nhiều như vậy, chỉ sợ chính Mạnh tiểu thư cũng không biết do loại dược nào tạo thành. Vậy nên ty chức không dám kê đơn.” Nghe Thanh Trúc nói xong, Thái y lại tiếp lời, hiển nhiên đến bây giờ hắn vẫn không biết rõ tình huống.Lời nói lúc này của hắn có cảm giác như đổ thêm dầu vào lửa. Thanh Trúc hung hăng trợn mắt nhìn hắn, Thái y này thật sự đáng giận, cái gì không thể nói thì hắn lại hết lần này tới lần khác nói ra.Chỉ vô tình? Quỷ mới tin nàng vô tình làm ra, đây rõ ràng là có ý đồ từ trước. Sắc mặt Hiên Viên Diệp từ từ biến thành màu đen, dường như cả khuôn mặt không tìm thấy một chút huyết sắc, vẻ mặt thay đổi như sắp có giông bão, áp lực tạo ra rất khủng bố. Bây giờ chỉ sợ Diêm Vương gặp hắn đều bị run sợ. Nữ nhân kia mấy ngày nay vẫn luôn dự tính chuyện này, vẫn luôn dự tính đào hôn. Nghĩ đến đây Hiên Viên Diệp quả thực giống như một ngọn núi lửa đã đến lúc phun trào. Một chút khắc chế cuối cùng chỉ vì điều này mà bùng nổ.Tay hắn đột nhiên giơ ra , áp mạnh lên cánh cửa. Cửa gỗ cứng rắn, chắc chắn nhanh chóng biến thành vụn gỗ. Một khối còn sót lại trong tay bị hắn nhẹ nhàng nắm lại trở thành tro tàn.Thanh Trúc không nhịn được lùi về phía sau một chút nhưng cũng không dám trốn, để mặc vô số vụn gỗ bắn vào nàng.Bộ dáng Hiên Viên Diệp bây giờ khiến nàng không nhịn được sự sợ hãi đang trào lên từ tận đáy lòng . Nếu có thể nàng thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào, trong lòng không khỏi lo lắng thay chủ tử. Nếu chủ tử bị Điện hạ bắt được có phải cũng giống như số phận với cánh cửa bị dập nát kia không? Theo như bộ dáng lúc này của Điện hạ thì hoàn toàn có khả năng đó.Nàng trong lòng âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng để Điện hạ bắt được chủ tử. Tốc Phong thân mình cứng đờ, hắn biết lần này Điện hạ đã thật sự tức giận . Hắn theo Điện hạ nhiều năm như vậy nhưng chưa từng gặp qua Điện hạ tức giận lần nào mà không thể khống chế được như vậy.Đứng bên cạnh Điện hạ, rõ ràng có thể cảm nhận được sự tức giận của Người. Điện hạ luôn có thể khống chế tâm tình của mình , hầu như không để hỉ nộ hiện ra ngoài. Nhưng giờ phút này chẳng những không thể khống chế mà còn trực tiếp bộc lộ ra ngoài. Phải chăng lần này chính Điện hạ cũng không kiểm soát nổi chính mình. Vì Mạnh Phất Ảnh mà không kiểm soát được sao? Nữ nhân kia có bản lĩnh thật lớn. Thật không ngờ trước đó nàng đã tính toán xử lý cả Tuyết Ngao vì biết Điện hạ sẽ lợi dụng Tuyết Ngao. Lợi hại, quả thật lợi hại.Còn vị Thái y đáng thương kia giờ phút này hồn không biết đã bay tới nơi nào rồi, xụi lơ trên mặt đất, nhất thời không thể động đậy được.Tốc Phong có chút bận tâm, không hiểu giờ phút này Điện hạ có trực tiếp giết chết vị Thái y kia không ? “Điện hạ, hay để thuộc hạ đi mời Thái y khác đến xem.” Tốc Phong thử mở lời hỏi, lúc này không khí rất khủng bố khiến hắn có chút không nổi.Hiên Viên Diệp sửng sốt một chút, đôi mắt nhìn về phía Tuyết Ngao lạnh giọng nói: “Không cần”. Nàng đã bày mưu tính kế như vậy thì có mời thêm nhiều Thái y nữa cũng không hữu dụng. Nàng thật sự đã hao tốn tâm cơ , điểm này cũng tính toand không để cho hắn một cơ hội nào.Tốt, thật tốt! Mạnh Phất Ảnh, Bổn vương thật sự quá xem thường nàng, lá gan không hề nhỏ chút nào. Thật không ngờ nàng lại có ý này, bày mưu tính kế quyết thắng Bổn vương cho bằng được.Tính toán rất tinh vi, Bổn vương thật muốn nhìn xem nàng còn bản lãnh gì.Hiệp đầu tiên này, hắn dường như đã thua….Hắn không thể không thừa nhận nàng là một đối thủ rất mạnh, nếu lúc này hai người cùng đối địch nhau trên chiến trường…Hiên Viên Diệp từ từ nở một nụ cười lạnh, tuy rằng vẫn lạnh lùng như cũ nhưng lại ẩn chứa chút cảm xúc phức tạp. Sự tức giận trên mặt từ từ áp chế xuống. Ban đầu chỉ là tâm lý muốn đuổi bắt , giờ phút này có một chút biến hóa, giống như hai người cùng nhau so tài. Hiên Viên Diệp không nói gì nữa, đột nhiên xoay người rời khỏi.Gương mặt Thanh Trúc cùng Tốc Phong đều hiện lên vẻ không thể nào hiểu được. Nhưng Tốc Phong vẫn phản ứng kịp thời, nhanh chóng theo ra ngoài. Mà trái tim Thanh Trúc vẫn còn treo lên cao, vì Mạnh Phất Ảnh mà lo lắng.Tìm kiếm, tiếp tục tìm kiếm cả một đêm không hề dừng lại. Hiên Viên Diệp cả một đêm không ngủ y phục cũng chưa từng thay đổi, ngay cả khi buổi lâm triều sáng hôm sau cũng vẫn mặc như thế.Số phận của Hiên Viên Trần cũng chẳng khá hơn, phải trèo tường suốt một đêm, dẫn đến Mạnh Phất Ảnh cũng phải chịu khổ dưới cầu cả đêm.Hiên Viên Diệp đã từng lục soát Vương phủ, chắc chắn sẽ không lục soát lần nữa nên căn phòng mà nàng chọn chắc chắn an toàn, nhưng thật sự không ngờ lại bị Hiên Viên Trần làm hỏng kế hoạch.Hiên Viên Trần, mối thù lần này giữa chúng ta nhất định có ngày Mạnh Phất Ảnh ta sẽ trả đủ cả vốn lẫn lời.Nhu Tâm Cung.Nhu phi ngồi ngay ngắn ở trong phòng, hai mắt trừng lớn nhìn về phía cửa không biết đang suy nghĩ gì.Các cung nữ đều đứng ở một bên, không ai dám quấy rầy Nhu phi. Nhu phi thường xuyên ngồi ngẩn người, đó đã trở thành một thói quen không có gì lạ. Nhu phi rất tốt chưa bao giờ nổi giận với các nàng, cũng chưa bao giờ trừng phạt các nàng.Nhu phi lại được Hoàng thượng cực kì sủng ái .Được đi theo một chủ tử như vậy chính là phúc khí của các nàng. “Hoàng Thượng giá lâm.” Thanh âm rất lớn đột nhiên truyền đến phá vỡ không gian tĩnh lặng.Nhu phi thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đứng lên hành lễ. Khi nhìn thấy Hoàng thượng, trên khuôn mặt hiện lên vài phần mềm nhẹ làm say lòng người, hơi cúi đầu thỉnh an: “Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.” Giọng nói ôn nhu giống như làn gió xuân làm say lòng người, nhẹ nhàng lướt qua tâm mọi người. Đừng nói là nam nhân ngay cả nữ nhân cũng không kìm lòng nổi mà say mê.“Ái phi không cần đa lễ.” Khẽ mỉm cười, đôi mắt lạnh lùng thường ngày của Hoàng Thượng nay có thêm vài phần ôn nhu, cũng đưa tay đỡ Nhu phi dậy.“Hoàng thượng chắc vừa mới hạ triều, thần thiếp đã cho người đi hầm canh bổ.” Trên khuôn mặt Nhu phi lại nở nụ cười làm say lòng người. Được sự giúp đỡ của Hoàng Thượng mà từ từ đứng lên. Sau đó nhẹ giọng phân phó cung nữ: “Đi lấy canh Thang Thịnh của Hoàng thượng lên đây.” Đối với cung nữ cũng đều nhỏ nhẹ như vậy.“Vâng.” Nhẹ giọng trả lời, cung nữ nhanh chóng rời đi lấy canh cho Hoàng Thượng.“Vẫn là ái phi quan tâm Trẫm nhất.” Hoàng Thượng nhẹ giọng cười ra tiếng, bàn tay từ từ hướng ra , nhẹ nhàng đặt tay ở lưng Nhu phi.Thân mình Nhu phi cứng lại, khuôn mặt tươi cười có chút ngượng ngùng. Nhưng cũng rất nhanh thay đổi, nhanh đến nỗi không ai phát hiện.“Hoàng Thượng lại giễu cợt thần thiếp.” Khuôn mặt tươi cười lập tức tràn ra, hơi làm nũng , cười nói giống như tiểu cô nương đang ngượng ngùng. Nụ cười trên khuôn mặt Hoàng Thượng dường như nhiều hơn, ôm lấy Nhu phi , từ từ đi về phía về chiếc ghế Nhu phi vừa ngồi. Ngồi xuống, rất tự nhiên để Nhu phi ngồi kế bên. Khi cung nữ bưng canh thuốc đưa lên, Hoàng Thượng liền bưng lên muốn uống. Nhưng Nhu phi lại nhẹ nhàng đoạt lấy: “Hoàng Thượng luôn như vậy, hay để thần thiếp thay Hoàng Thượng thử một chút đi.” Thanh âm êm ái mang theo chút hờn dỗi, cầm lấy thìa nhỏ từ từ múc một muỗng đưa vào trong miệng.“Nàng vẫn luôn để ý, cẩn thận quá như vậy.” Hoàng Thượng nhẹ thở dài một hơi, ở sâu trong mắt có vài phần mềm nhẹ: “Ở nơi này của nàng, Trẫm cần gì phải lo lắng chứ.” Trong giọng nói lộ rõ sự tín nhiệm, thêm nhàn nhạt sủng ái. Nhưng bàn tay nắm chén canh kia dường như run run một cái.“Hoàng Thượng, thần thiếp không muốn Hoàng Thượng có bất kì sơ suất nào.” Nhu phi ôn nhu nói: “ Đối với thần thiếp, Hoàng Thượng so với tính mạng của thần thiếp còn quan trọng hơn.” Khi nói ra lời này, gương mặt càng thêm tươi cười động lòng người, không hề che giấu sự ôn nhu cùng tình ý.Canh đã uống thử nhưng cũng không thấy có chuyện gì. Lúc này Nhu phi mới đem canh từ từ đưa đến bên miệng Hoàng Thượng, khẽ nói: “Tốt lắm, hiện tại Hoàng Thượng có thể uống.” Hoàng Thượng lại nhẹ nhàng cười, nhanh chóng đem chén canh uống không để lại chút nào.“Ái phi nấu canh lúc nào cũng có vị ngon như vậy.” Đặt chén canh xuống, Hoàng Thượng không chút che dấu mà tán dương, lời nói cũng cực kì chân thành, có vài phần nhu tình còn mang theo vài phần cảm động.Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, trên khuôn mặt tươi cười của Hoàng thượng có vẻ hơi ngưng lại chút.“Hoàng Thượng lại giễu cợt thần thiếp” Nhu phi trợn mắt nhìn hắn, giả bộ bất mãn nói. Đổi lấy lại là tiếng cười nhẹ nhàng của hắn.“Hoàng Thượng, chuyện của Diệp nhi sao rồi?” Nhu phi do dự một chút, sau đó thấp giọng hỏi. Trong đôi mắt tuyệt mỹ có chứa vài phần lo lắng.“Còn chưa tìm được nha đầu kia.” Hoàng Thượng cũng không kiêng dè trực tiếp trả lời: “Thật không biết nha đầu kia trốn như thế nào, ngay cả Diệp nhi cũng không có tìm thấy.”“Đúng thế , nha đầu đó trốn rất giỏi.” Đôi mày Nhu phi nhíu lại, trên mặt lại thêm phần ảo não: “Diệp nhi sao phải hao tổn tâm trí đi tìm làm gì chứ , đáng sao?”“Ha ha…” Hoàng Thượng lại đột nhiên cười ra tiếng: “Diệp nhi làm viêc khi nào thì để ý tới có đáng hay không.”Chỉ cần là chuyện Diệp nhi muốn làm, cho tới bây giờ cũng không quản nhiều như vậy.Nhu phi sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Đó là vì Hoàng Thượng cưng chiều Diệp nhi ”. Nhàn nhạt cười có vài phần thỏa mãn. Lời nói hơi dừng một chút lại nói: “Nhưng Mạnh tiểu thư làm như thế, thần thiếp có chút không thích.”Tính cách của Nhu phi đơn thuần, nghĩ gì sẽ nói thế, lời như thế căn bản cũng không kì quái.Hoàng Thượng cũng không quá ngạc nhiên, hơi nhìn Nhu phi một chút, sau đó mới từ từ nói: “Đó là chuyện của Diệp nhi, nếu Trẫm nói để nó tự xử lý, vậy thì để nó tự làm chủ đi”. Thanh âm vẫn mềm nhẹ nhưng ở sâu trong đôi mắt chứa vài phần thâm ý khác.Một ngày nữa lại trôi qua .Đêm khuya ở trong Hầu phủ, Mạnh Như Tuyết không ngủ, nàng đang chờ, chờ người đến thông báo tin tức Mạnh Phất Ảnh bị giết.Bên trong gian phòng, cửa đột nhiên bị đẩy ra, nàng nhanh chóng xoay người nhìn lại, đôi mắt cũng mang theo vài tia vội vàng. Nhưng khi nhìn thấy người đến lại đột nhiên kinh ngạc, khuôn mặt trong nháy mắt đã thành trắng bệch.“Thế nào? Nhìn thấy ta kích động như vậy sao? Đang đợi ta đến à?” Thái tử hơi cười lạnh, lời nói đầy sự thâm ý. Khi nói xong câu cũng đã đi đến trước mặt nàng.Cả người Mạnh Như Tuyết hơi run rẩy, cũng không hành lễ mà bất mãn nói: “Hiện tại đã là nửa đêm, Thái tử vào phòng của Tuyết nhi hình như không ổn.”“Không ổn?” Thái tử khéo môi lại cười lạnh: “Không ổn có rất nhiều chuyện, Bản cung đưa lễ vật cho ngươi nhưng lần nào ngươi cũng tùy tiện đem tặng cho người khác, đây có phải không ổn hay không?” Y đột nhiên đi đến trước mặt nàng, khóe môi đang cười bỗng trở nên tàn nhẫn.Trước kia y đưa lễ vật, cưng chiều nàng đó là vì nàng có giá trị. Nhưng hiện tại y không còn đủ kiên nhẫn để nàng tùy ý càn rỡ.Cả người Mạnh Như Tuyết đột nhiên cứng đờ, cảm giác được y dựa càng lúc càng gần. Theo bản năng muốn lui về phía sau nhưng đột nhiên tay bị y nắm lại.“Thế nào, muốn né tránh Bản cung?” Tiếng nói của y đột nhiên lạnh đến cực điểm, mắt híp lại trông vô cùng nguy hiểm.“Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” Mạnh Như Tuyết hiểu rõ Thái tử là người rất tàn nhẫn nên nàng không dám chọc y, sợ hãi hỏi. “Ngươi nói Bản cung muốn làm gì?” Thái tử khóe môi nhúc nhích. Bởi vì môi y lúc này đang dán tại cổ nàng nên khi nói chuyện hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ Mạnh Như Tuyết.Mạnh Như Tuyết cả người cứng đờ, nghĩ đến Thái tử trước kia đều tặng lễ vật cho nàng, hẳn là y thích nàng đi, vậy chẳng lẽ y muốn….Nghĩ đến đây lòng nàng lại càng thêm sợ hãi. Người nàng muốn gả chỉ có Hiên Viên Diệp, không phải là Thái tử. Cho nên nàng cùng Thái tử không có khả năng.“Thái tử chắc sẽ không ép buộc Tuyết nhi , phải không ?” Nàng cố gắng để mình tỉnh táo sau đó từ từ nói, hi vọng có thể ngăn cản hành động của y.Đôi mắt Thái tử đột nhiên trầm xuống, vốn chỉ muốn tựa vào gần giờ đây lại dán hẳn lên.Mạnh Như Tuyết cả kinh, theo bản năng muốn né tránh nhưng tay y lại đột nhiên bóp cổ nàng.“Tính nhẫn nại của Bản cung cũng có giới hạn, nếu không tin ngươi có thể tiếp tục khiêu khích.” Giọng nói lãnh huyết từ từ truyền vào tai Mạnh Như Tuyết khiến nàng không dám lộn xộn. Bởi vì nàng biết Thái tử có thể giết người mà không chớp mắt.Cảm giác được nàng căng thẳng, y lại cười lạnh lùng. Nhưng cũng không vì thế mà buông tha nàng. Môi từ từ mở ra, hung hăng cắn vào cổ của nàng.“A” Đột nhiên bị đau đớn, Mạnh Như Tuyết không khỏi thở nhẹ ra tiếng. Nhưng lời của nàng vẫn chưa hoàn toàn hô lên, tay của Thái tử đang bóp cổ nàng đột nhiên tăng thêm sức, tiếng kêu kế tiếp bị ép trở về.Gương mặt tuyệt mỹ của nàng cũng vì vậy mà đỏ lên. Tay của y không dùng sức quá mạnh , vẫn không chịu bỏ xuống. Nhưng răng nanh của y lại tiếp tục gặm cổ nàng, chỉ chốc lát sau đã rịn ra máu tươi. Tuy rất đau đớn nhưng Mạnh Như Tuyết lại không dám kêu lên tiếng. Bởi vì nàng biết nếu nàng còn dám kêu, chỉ sợ y thật sự sẽ bóp chết nàng.“A, mùi vị cũng không tệ”. Thái tử day day chỗ cắn , tại chỗ cắn cố ý để lại một dấu răng. Lúc này mới ngẩng đầu lên hơi cười khẽ , có vẻ như là tìm ra được cái gì đó mới mẻ.Trong lòng Mạnh Như Tuyết không ngừng bốc lên lửa giận nhưng cũng không dám biểu lộ ra bên ngoài, mà cố gắng nhẫn nhịn.Thái tử là người như thế nào, làm sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của nàng, ở sâu trong đôi mắt lại càng thêm vài phần lạnh lẽo.Trước kia y dùng trăm phương ngàn kế để có được nàng, thậm chí khống tiếc tự mình mềm giọng dụ dỗ, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì lời đồn đại kia.Nhưng hiện tại y đối với gương mặt tuyệt mỹ của nàng ta lại chẳng hề có một chút hứng thú nào, chẳng trách Hiên Viên Diệp không chịu cưới nàng. Hiện tại y lại có chút hoài nghi với lời đồn đại kia, hoặc là nói hoài nghi nữ nhân trong lời đồn vốn dĩ không phải là nàng. Giờ đây đối với nàng chỉ còn sự vô tình cùng tàn nhẫn.“Nói đi, vì sao lại phái người giết Mạnh Phất Ảnh?” Khuôn mặt y từ từ đến trước mặt nàng, đôi mắt ác độc nhìn thẳng vào nàng , đột nhiên hỏi. Mặc kệ thế nào thì cũng là tỷ muội ruột thịt, có thể khiến nàng ta hạ độc thủ như vậy ắt hẳn phải có nguyên nhân khác, y thực sự muốn biết nguyên nhân kia là gì.Mạnh Như Tuyết hoàn toàn ngây người, trong đôi mắt chứa đầy sự hoảng loạn. Y làm sao có thể biết nàng phái người giết Mạnh Phất Ảnh. Cố gắng khống chế sự hoảng loạng trong lòng, nàng cố làm như vô tội nói: “Ta thật không rõ ý tứ Thái tử là gì.”“Không rõ?” Lông mày y hơi nhíu, bàn tay dừng trên cổ nàng dùng thêm sức làm Mạnh Như Tuyết gần như ngạt thở.Mà một tay khác đột nhiên vạch quần áo Mạnh Như Tuyết tìm tòi. Khuôn mặt thị huyết nói: “Không can hệ, Bản cung sẽ làm cho ngươi hiểu.” Hơi dừng lại, bàn tay lại hung hăng bóp chặt ngực của nàng lại nói: “Bản cung cũng không ngại nếu trực tiếp đi xuống…”Nhưng ở sâu trong đôi mắt kia lại không hề có một chút tình dục nào, mà chỉ chứa sự lạnh như băng cùng tàn nhẫn.Khuôn mặt của Mạnh Như Tuyết nháy mắt đã đỏ bừng, ánh mắt hơi chuyển. Khi nhìn đến y phục của mình bị Thái tử xé rách lại nhịn không được run rẩy một trận. Cho đến bây giờ nàng luôn muốn gả cho Hiên Viên Diệp, nên nàng không thể để y tùy ý hủy đi sự trong sạch của nàng.“Được, được, ta nói.” Dùng toàn bộ khí lực, nàng vội vàng nói.Nghệ Vương phủ.“Vương gia, Mạnh tiểu thư có phải đã ra khỏi thành rồi không?” Đã tìm suốt hai ngày hai đêm nhưng một chút tin tức cũng không có. Tuy rằng Tốc Phong không quá tin tưởng dưới tình huống này mà Mạnh Phất Ảnh có thể trốn ra khỏi thành nhưng lục tung mọi nơi mà vẫn không thể tìm thấy, thật quỷ dị.“Không có khả năng.” Hiên Viên Diệp gằn từng chữ một . Hắn tin tưởng nàng tuyệt đối còn ở trong thành. Giờ phút này trên khuôn mặt hắn đã khôi phục vẻ bình tĩnh lúc thường ngày. Tuy rằng vẫn âm trầm và rét lạnh như cũ nhưng đã không còn sự kinh khủng như hôm trước.Hai ngày cũng đủ làm cho hắn hiểu được rằng có tỉnh táo thì mới có thể đấu lại nàng . Đối với tin tức không tìm thấy nàng, hắn dường như cũng không cảm thấy kì lạ. Có vẻ như tất cả đều nằm trong dự tính của hắn.Nữ nhân kia có năng lực bày mưu tính kế tới mức này thì trong một khoảng thời gian ngắn không tìm được nàng cũng là chuyện hết sức bình thường.Trừng phạt Hiên Viên Trần cuối cùng cũng kết thúc, hắn đã được thả về Vương phủ của hắn.Đợi đến khi Hiên Viên Trần rời khỏi, toàn bộ hậu viện của Vương phủ mới trở nên yên lặng. Lúc này Mạnh Phất Ảnh mới từ từ khởi động lại cơ thể rồi bò ra. Gần hai ngày hai đêm rồi, cả người của nàng như hoàn toàn bị cứng đơ vậy, máu toàn thân như đã ngừng chảy. Sau khi bò ra cảm thấy thân mình như bị cong lên. Cố gắng từ từ thích ứng, phải mất một lúc sau nàng mới tìm lại được chút ít cảm giác . Nàng lặng lẽ đi đến gian phòng đã chọn từ trước. Lần này nàng cũng không cần cẩn trọng giống như trước. Vì ngày hôm qua, nơi đầy tro bụi bám đầy màng nhện này đã được bọn thị vệ lục soát quaNàng trực tiếp nằm lên giường. Trời ơi~ hai ngày hai đêm không hề chợp mắt, nàng thật sự mệt chết đi được và cũng sắp chết đói rồi.Trước tiên nên ngủ một giấc rồi nói sau, lúc ngủ cũng không còn đói bụng. Nhưng nàng vừa mới nhắm mắt lại đột nhiên ngồi bật đậy. Không được, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ngộ nhỡ như bị phát hiện thì thảm. Suy nghĩ một chút Mạnh Phất Ảnh xuống giường và chui xuống phía dưới.May mà ở phía dưới có ít cỏ khô, mặt trên lại có một lớp chiếu, chắc hẳn trước đó thường xuyên có người đem đồ đặt ở đây nên mới trải lên.Ở dưới này so với dưới cầu thoải mái hơn nhiều. Nghĩ đến bên ngoài, Hiên Viên Diệp chắc chắn bị hành hạ không ít, khóe môi nàng khẽ cong lên . Nếu Hiên Viên Diệp đã tìm khắp Vương phủ chắc sẽ không tìm thêm lần nữa. Vì nàng biết hắn rất tin tưởng năng lực của thuộc hạ của mình, lần lục soát vừa rồi nếu nàng còn trong phủ thì không thể nào tìm không ra. Nàng có thể lợi dụng sự tự tin của hắn.Thật sự quá mệt mỏi nên Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra làm nàng đột nhiên bừng tỉnh. Đôi mắt mở lớn, lúc trước còn đang trong mộng thì bây giờ nàng thật sự tỉnh hẳn. Ánh mắt nhìn về phía cánh cửa đang từ từ mở ra mà trái tim như treo lên vậy. Cánh cửa sao có thể tự nhiên mở ra được? Chẳng lẽ là do gió, nếu vậy thì phải cần một lượng gió rất lớn nha, nên đây không thể là do gió được. Trước đây cửa phòng được khóa rất cẩn thận nhưng do lần lục soát vừa rồi mới tháo khóa xuống.Cánh cửa vẫn từ từ mở ra mà Mạnh Phất Ảnh lại không hề nhìn thấy người. Không phải là quỷ chứ? Trong đầu Mạnh Phất Ảnh đột nhiên hiện lên một ý niệm như vậy. Nếu là trước đây nàng tuyệt đối sẽ không tin có ma quỷ nhưng linh hồn của nàng lại có thể xuyên về cổ đại. Nên giờ phút này có người nói với nàng có ma quỷ nàng sẽ tuyệt đối tin tưởng.Tuy rằng lá gan vô cùng lớn nhưng đối với nơi có quỷ thần nàng có chút sợ hãi. Ngay lúc đó nàng bỗng nghe được tiếng hít thở rất nhỏ. Sự sợ hãi trong lòng cũng giảm xuống, có hô hấp? Vậy không phải là quỷ mà chắc chắn là người.Nhưng giờ này ai sẽ tới chỗ này chứ? Chẳng lẽ người ở đây lúc trước đã quay trở lại?Đang suy nghĩ nàng liền nhìn thấy có tiếng bước chân tiến vào. Sau đó lại có thêm một đôi chân khác tiến vào.Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, vậy là không chỉ có một người. Dựa vào bóng dáng mà phán đoán thì nàng thấy đôi chân ở phía trước khá tinh tế nên hẳn là chân của nữ nhân. Đôi chân phía sau lại có chút thô kệch hẳn là chân của nam nhân. Khóe môi Mạnh Phất Ảnh giật giật, nàng không phải xui xẻo đến nỗi đang trốn mà gặp phải một đôi uyên ương chứ?Chỉ thấy hai người kia từ từ đi vào, sau đó lại nhẹ nhàng đóng cửa phòng, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường.“Hồ tử ca, ta có chút sợ!” Tiếng nói nữ nhân chứa sự sợ hãi, nhỏ giọng nói.“Không phải sợ, sẽ không ai phát hiện ra được đâu. Có ai lại đến nơi hoang vắng như hậu viện này chứ!” Nam nhân nhẹ giọng an ủi.Giờ phút này, Mạnh Phất Ảnh thật sự muốn lấy miếng đậu hũ đập chết bản thân. NND, vận khí của nàng thật tốt .Trong hậu viện có nhiều phòng như vậy sao nhất thiết phải chọn phòng này. Nàng là người vì đào hôn mà phải trốn ở gầm giường thì sao nàng lại được xem người ta “động phòng” chứ?Ông trời, các vị thần tiên ơi, các người phải giúp ta qua khỏi thời gian này. Chờ sau khi ra khỏi đây, mỗi ngày ta sẽ dâng hương, đốt tiền vàng cho các người… nhất định thần điện của các người lúc nào cũng nghi ngút khói hương .Tình huống lúc này cũng không có gì kì quái, loại người này ở trong phủ có rất nhiều. Nhưng nha đầu này cũng thật ngây thơ, không vượt qua được sự câu dẫn. Nhớ Tào Tuyết Cần khi viết Hồng Lâu Mộng từng nói: ngay cả con sư tử bằng đá cũng không hẳn là sạch sẽ. Nên có thể thấy được người trong viện cũng có những loại dâm ô như vậy.Tuy sự nghiêm khắc của Hiên Viên Diệp là thật, nhưng không phải chuyện nào hắn cũng quản được, đặc biệt có những chuyện nhỏ nhặt như thế này. Loại chuyện này vĩnh viễn không thể tránh khỏi. Bởi vì chuyện này ngay cả tính mạng họ cũng không để ý. Nam nhân vốn là loại người suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Bất quá, hai người này gan cũng rất lớn. Chẳng sợ hiện tại khắp Vương phủ đang gà bay chó sủa, vậy mà họ…Nhưng nghĩ lại thì đây cũng là một cơ hội tốt. Bình thường thị vệ canh gác nghiêm ngặt, họ còn có thể vượt qua để làm chuyện đó thì nàng tin rằng mình sẽ không bị phát hiện. Xem ra mấy người này cũng không phải ngu ngốc, hơn nữa lá gan cũng thật lớn.Kì thật Mạnh Phất Ảnh không biết nha đầu này là người chuyên phụ trách quét dọn Hậu viện này, gã sai vặt có lúc sẽ đến đây chuyển vài thứ nên hai người mới gặp mặt nhau.Người nam nhân đưa tay cởi nút thắt trên áo nữ nhân, mà nữ nhân lại có chút do dự hơi run rẩy.“Ta đã nói với mẫu thân nhất định sẽ cưới nàng.” Tay của nam nhân hơi dừng một chút, sau đó lại thấp giọng nói. Giờ phút này trong lời nói có thêm sự dụ dỗ rất rõ ràng.Khóe môi Mạnh Phất Ảnh liền nhếch lên nở nụ cười trào phùng, nếu thật sự muốn cưới nàng thì hắn cũng nên tôn trọng nàng, không nên ở nơi này làm việc cẩu thả. Nữ nhân ở cổ đại thật ngây thơ hết chỗ nói.Lời nói của nam nhân không biết tin được bao nhiêu phần. Thế mà nữ nhân kia liền tin tưởng ngay , cũng cảm thấy rất vui sướng. Đôi mắt khép hờ, gương mặt có chút ngượng ngùng nhưng không ngăn cản hành động cởi cúc áo của nam nhân.Nữ nhân này thật ngốc nghếch. Tự trọng cũng không có, thật đáng thương nhưng cũng thật bi thương.Không thể vì chuyện này mà bị bại lộ nên Mạnh Phất Ảnh cũng không dám động đậy.Loại chuyện như thế này người khác cũng không cần phải can dự vào. Nếu nữ nhân kia đã theo nam nhân tới đây, hẳn là can tâm tình nguyện.Tiếng cởi y phục lác đác lưa thưa, y phục của nha đầu từng cái từng cái bị nam nhân ném xuống đất, trên người chỉ còn chiếc yếm.Sau đó nam nhân kia bắt đầu cởi y phục của mình, Mạnh Phất Ảnh nghe được hô hấp của hắn đã bắt đầu thay đổi dồn dập hơn, không biết nữ nhân bởi vì sợ hay vì thẹn thùng mà cả người hơi lùi về phía sau một chút , ngay sau đó bỗng bị nam nhân kéo qua, nhất định phải kéo vào trong lòng, sau đó liền nghe được âm thanh nam nhân kia hôn môi của nàng ta.Nữ tử nhất định chưa từng trải qua loại chuyện như thế này, nên vẫn theo bản năng muốn tránh ra,tuy nhiên nam nhân vẫn gắt gao ôm lấy, căn bản không cho nàng có chút cơ hội né ra.Hắn hôn nàng, một bàn tay bắt đầu lấy cởi lớp quần áo cuối cùng trên người nàng xuống, một tay khác ôm tay nàng, bàn tay mang hạnh kiểm xấu ở trên thân thể nàng lộn xộn.Nữ nhân chân hơi run, cả người cũng từ từ mềm nhũn ra, nam nhân vội vàng đè nàng lên trên giường.Hô hấp của hắn càng lúc càng dồn dập. Mạnh Phất Ảnh nghe được tiếng y phục bị xé rách, sau đó liền nhìn thấy cái yếm của nàng rơi xuống mặt đất.Haiz, ở trong lòng Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở dài một hơi, xem ra Xuân Cung sống nàng không muốn nhìn cũng phải nhìn.Nam nhân chỉ cởi áo dài bên ngoài, áo bên trong không có cởi ra. Lại nằm xuống giường, Mạnh Phất Ảnh chỉ cảm thấy giường đột nhiên bị lún xuống.Dp sự chuyển động của chiếc giường có chút kịch liệt nên bụi ở dưới gậm giường thi nhau xà xuống mặt nàng.Nàng đúng là quá đỗi xui xẻo, trốn ở chỗ nào cũng phải hít bụi.Nhưng cũng may hai người kia giờ phút này nhất định là thập phần chuyên tâm nên sẽ không thể phát hiện ra nàng, Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng che kín mặt.“Hổ tử ca, huynh phải nhẹ chút…” Nữ nhân nhất định là lần đầu tiên, cúi đầu, trong lời nói có chút khẩn cầu cùng sợ hãi run rẩy.“Ta biết.” Nam tử hơi thở dồn dập đáp lời, trong lời nói dường như có vài phần bình tĩnh. Nhưng nghe giọng nói lại không có chút trúc trắc, rõ ràng chẳng phải lần đầu tiên.Sau đó giường liền kẽo cọt kêu vài tiếng, hẳn là nam nhân kia muốn đi vào vấn đề chính.Nhưng ngay lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, chính xác hơn là bị đá ra. Hai người ở trên giường hoàn toàn kinh ngạc. Động tác của nam nhân kia cũng dừng lại, nhanh chóng nhìn về phía cửa. Nhờ ánh trăng nên có thể thấy rõ người đứng ngoài cửa, lập tức cả người hoàn toàn run rẩy, trong đôi mắt không dấu được sự sợ hãi. Nam nhân lao xuống giường, quỳ trên mặt đất van cầu: “Vương gia xin tha mạng!”Hiển nhiên nữ nhân kia cũng bị dọa đến choáng váng, vẫn nằm trên giường , không dám động đậy.Mạnh Phất Ảnh lại âm thầm đổ mồ hôi hột. Ông trời, ông có thấy mình hơi tàn nhẫn với ta không? Ta tại sao lại xui xẻo như vậy. Nàng không thể tưởng tượng được lúc này Hiên Viên Diệp lại xuất hiện ở đây. Hiện tại đã muộn lắm rồi , chẳng lẽ hắn không ngủ?Nam nhân kia quỳ trước giường, hoàn toàn đưa lưng về phía nàng nên che mất tầm nhìn của nàng.Nhìn xuyên qua nam nhân kia thấy Hiên Viên Diệp, tay nàng có chút run rẩy, nàng cảm giác được mồ hôi đang chảy ra từ lòng bàn tay từng chút một.Hiên Viên Diệp nhìn thấy nam nhân đang quỳ trên mặt đất y phục không chỉnh tề cũng đã hiểu có chuyện gì xảy ra. Gương mặt nhanh chóng trở nên âm trầm.Hai ngày hai đêm một chút tin tức cũng không có. Dù hắn bình tĩnh nhưng trong lòng cũng có chút buồn chán. Hắn vốn muốn tới thư phòng nhưng khi đi ngang Hậu viện này lại không hiểu sao lại từ từ đi vào. Ban đầu chỉ muốn tâm trạng thả lỏng một chút, thật không ngờ lại nghe được âm thanh lạ. Sau khi xác định nơi phát ra âm thanh , hắn nhanh chóng tới đây, mà tình cảnh trước mắt lại khiến ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo.“Ngươi thật to gan!” Tâm tình Hiên Viên Diệp mấy ngày nay vốn không tốt lại gặp phải sự tình thế này. Giọng nói lạnh như băng lộ ra vài phần nguy hiểm.Tốc Phong đi theo phía sau cũng hoàn toàn kinh sợ, không thể ngờ được ở đây có thể bắt gặp tình trạng này. Nhìn thấy nam nhân y phục không chỉnh tề, mà nữ nhân trên giường lại càng…Không khỏi âm thầm hút một ngụm khí, mọi khi Điện hạ nhân từ còn có thể mà giờ đây chỉ sợ ..sẽ xảy ra án mạng.“Bẩm… bẩm… Điện hạ, tiểu nhân… tiểu nhân,…” Nam nhân mấy phút trước còn có dũng khí mà lúc này lại xụi lơ trên mặt đất lắp bắp nửa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh.Dường như lúc này nữ nhân kia mới hồi phục tinh thần, nhanh chóng xuống giường. Nhưng nhận ra rằng mình không có mặc đồ đành lấy tạm mảnh áo che trước rồi quỳ trên mặt đất: “ Điện… Điện hạ…”Thân thể nàng không ngừng run, mà trong giọng nói cũng có vài phần như muốn khóc. Nàng cũng ngồi trước giường quay lưng về phía Mạnh Phất Ảnh, tấm lưng của nàng hoàn toàn lộ trước mắt Mạnh Phất Ảnh. Cũng may quần lót của nàng cũng chưa bị nam nhân kia cởi ra …“Các ngươi thật to gan, còn không nhanh chóng mặc y phục vào.” Nhìn thấy bộ dạng như vậy, Tốc Phong liền nhíu mày, nhanh chóng thúc giục.Giờ phút này, đôi mắt Hiên Viên Diệp lại càng thêm băng huyết, nhưng cũng không có nhìn thẳng bọn họ. Bình thường đối với loại chuyện như vậy hắn cũng không rãnh để đi quản. Đối với những thứ không quan trọng, hắn cho tới bây giờ cũng không lãng phí thời gian của mình. Nhưng hai ngày nay là khoảng thời gian đặc biệt nên cách làm của hắn cũng có chút bất đồng với trước kia.Bởi vì hắn không có nhìn tới bên này, mà dưới gầm giường cũng rất tối, nên hắn khó mà nhận thấy Mạnh Phất Ảnh đang nằm dưới gậm giường.Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh nhìn xuyên qua hai người trước mắt, nhờ ánh trăng nhàn nhạt có thể nhìn thấy Hiên Viên Diệp. Dáng người vẫn như cũ, một thân toàn hàn khí, cuồng vọng cùng cao ngạo.Nữ nhân kia bắt đầu lục tìm quần áo. Bởi căn phòng quá tối nên tìm từng cái một có chút khó khăn. Mà không nói đến lúc trước nam nhân kia đã tùy ý vứt trên mặt đất nên giờ lại càng chật vật hơn.“Dẫn đi, nữ đánh ba mươi trượng. Nam đánh tám mươi trượng. Sau đó đuổi ra khỏi Vương phủ.” Hiên Viên Diệp gằn từng chữ một , giọng nói vô cùng lạnh lùng.Trừng phạt như vậy đối với một nữ nhân yếu đuối, cùng một gã sai vặt không cường tráng gì thì đúng là hình phạt không nhẹ.Đánh ba mươi trượng đối với nữ nhân kia chẳng khác gì muốn mạng của nàng ta. Tám mươi trượng đối với nam nhân kia cũng có chút chịu không nổi.Nhưng ai bảo bọn họ khi không lại động vào họng súng . Tốc Phong không thể thay bọn họ cầu xin. Mà hắn cũng không muốn vì loại người như vậy cầu xin.Nữ nhân kia đang sờ soạn để tìm lại từng món quần áo của mình. Mặc vào áo lót trước đó đã bị nam nhân kia xé rách.Nàng tiếp tục tìm kiếm áo ngoài. Lúc trước nam nhân kia đứng dưới giường cởi quần áo của nàng, chắc có một cái đã rơi xuống gậm giường. Bởi vì lúc trước Mạnh Phất Ảnh muốn chờ lúc hai người lửa nóng kết thúc mà tìm cách trốn đi. Nhưng thât không ngờ Hiên Viên Diệp lại xuất hiện. Mà tay nữ nhân kia lại tiếp tục hướng bên trong sờ tìm y phục. Hô hấp Mạnh Phất Ảnh như muốn ngừng lại, cố gắng lùi về phía sau.Nàng ta không tìm thấy liền cúi đầu nhìn xuống phía dưới giường. Khoảng cách gần như vậy, tuy có chút tối nhưng từ khi theo nam nhân kia vào đây, nàng ta đã quen khi nhìn trong bóng tối, nên không lý gì không thấy được Mạnh Phất Ảnh.“A!” Nàng ta đột nhiên bị chấn động, đôi mắt mở lớn trực tiếp nhìn Mạnh Phất Ảnh mà kinh hô ra tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui