Thần Y Lâm Cứu Em Đi


Lý Vân Tịch bất đắc dĩ.
Trương Mẫn hoàn toàn không nể mặt con gái, đáp lại: "Nói chung là ngay mai mà cậu còn không bán được căn nào thì
cậu cút xéo ngay đi cho tôi! Chỉ tổ phí cơm."
Lý Vân Tịch im lặng, cô lại vừa định nói gì đó thì Lâm Trác Úy kéo kéo tay cô:
"Được rồi! Con đảm bảo ngày mai con sẽ bán ra được một căn."
Trương Mẫn nghe vậy cười ha ha: "Nói cho có thì ai mà không biết nói! Tôi chỉ hy vọng cậu nói được thì làm được."
Lâm Trác Úy gật đầu.
Lý Vân Tịch cuống lên, kéo Lâm Trác Úy vào trong phòng rồi hỏi anh: "Anh làm sao vậy? Không có bản lĩnh thì đừng
gồng gánh nhiều việc như vậy chứ, nhỡ đâu đến lúc đó bán không được thì mẹ tôi còn ghét anh hơn nữa đấy."
Lâm Trác Úy nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, lòng anh cảm thấy rất ấm áp.

Anh cười rồi vỗ vỗ tay của cô, nói:
"Vợ ơi, em yên tâm đi.

Tôi đã nghĩ ra được một chiến lược tiếp thị nên chắc chắn có thể bán được nhà."
Lâm Trác Úy nói xong, Lý Vân Tịch liếc anh một cái, hờn dỗi nói: "Nếu anh có thể làm tiếp thị, vậy nhưng nhân viên lên
kế hoạch tiếp thị được công ty của tôi tiêu cả mớ tiền hàng tháng để trả lương đều nên bị sa thải hết rồi."

Lâm Trác Úy gãi đầu, cười nói: "Để thử xem sao, ngày mai em sẽ biết!"
"Xí!"
"Được rồi được rồi mà! Không nói chuyện này nữa! Hay là hôm nay chúng ta nói sẽ luyện Ngũ Cầm Hí đi? Nào...!chúng
ta tập luyện một chút sẽ tốt cho cơ thể của em hơn!"
Lâm Trác Úy ngay lập tức đánh trống lảng.
Lâm Vân Tịch sửng sốt, khuôn mặt cô tức khắc đỏ bừng: "Phải tập cập nhật nội
dung các bạn nhé! của em, chứ không thì vì sao không tập? Huống chi ngày nào em cũng ngồi làm việc trong
Vân Tịch bất đắc dĩ đành đồng ý.
Trước tiên, Lâm Trác Úy làm mẫu qua một lần: "Em nhìn tôi tập này, tôi đánh thế này, rồi đánh như này! Trước tiên em
luyện trước một bài sau đó lại làm lại một lần nữa."
"Như...!Như thế này phải không?"
Lý Vân Tịch nửa tin nửa ngờ tập theo anh.
Chẳng qua là lâu nay cô ít vận động nên không có quy chuẩn, hai tay còn hơi cứng đơ, không
này..."
Lâm Trác Úy tiến lên, đá đá vào chân cô, sau đó ôm Lý Vân Tịch từ phía sau, mở hay tay của cô ra.
Lý Vân Tịch dựa lưng vào Lâm Trác Úy, bỗng dưng cô ngượng ngùng đỏ bừng cả khuôn mặt, rất xấu hổ.
Cái tư thế hết sức thân mật này của hai người quá mập mờ.

"Lâm Trác Úy!" Lý Vân Tịch thật sự không chịu được nữa nên mở miệng nói.
"Hả?" Lâm Trác Úy đáp lại.
"Nếu anh dạy Ngũ Cầm Hí thì anh lo mà dạy cho cẩn thận, đừng có thừa cơ hội mà chấm mút, sỗ sàng nghe không?" Lý
Vân Tịch như cười như không nói.
"Nói bậy gì vậy! Tôi sỗ sàng em bao giờ?" Lâm Trác Úy "hiên ngang lẫm liệt" nói thẳng.
Lý Vân Tịch lạnh lùng nói: "Vậy có thể mời anh
buông cái lưng tôi ra không?"
Lâm Trác Úy sững sờ, sau anh trả lời: "Xin lỗi,
xin lỗi, có hơi kiềm lòng không đậu."
Lý Vân Tịch liếc mắt nhìn anh, rõ ràng là anh cố ý mà!
Tên đểu! Chút tâm tư gian xảo kia của anh mà còn khoe khoang trước mặt tôi.
Rốt cuộc bây giờ cô đã hiểu vì sao đang yên đang lành tên xấu xa này lại muốn tập cái Ngũ Cầm Hí gì đó rồi.
Hóa ra là chờ cô như thế này chứ gì!
"Ha ha ha...! thắt lưng?" Lý Vân Tịch sửng sốt.
"Có nghĩa là khom lưng, kéo căng cơ eo."
"Như thế này phải không." Lý Vân Tịch thử thăm dò làm theo.
Lâm Trác Úy đứng sau lưng cô, nhìn dáng người của cô mà suýt chút nữa không kìm được xịt máu mũi:
"Đúng đúng đúng, vợ! Xuống thêm tí nữa, xuống thêm một tí nữa."
"Xuống thêm một tí?"
Lý Vân Tịch lấy làm lạ, quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt háo sắc của cập nhật nội
dung các bạn nhé! mắng: "Ơ hay! Bỉ ổi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui