Vốn dĩ cuộc thi giữa các bác sĩ Trung y vẫn đang êm đẹp, kết quả lại đến bước
này, sự xuất hiện của Lâm Trác Úy khiến cho hết thảy đều trở thành một trò
khôi hài.
Rất nhiều người đều đang chờ đợi, bọn họ không tin rằng Lâm Trác Úy còn trẻ
tuổi như thế lại có thể chữa khỏi được căn bệnh mà mọi người đều bó tay.
Giới truyền thông lại càng quan tâm hơn, số tiền năm trăm vạn và đóa hoa con
gái lớn của nhà họ Lý này sẽ rơi trúng nhà ai đây? Liệu có phải rằng chàng trai
Lâm Trác Úy này sẽ trở thành con rể của nhà họ Lý hay không?
Đám đông đều đang chờ ở phía dưới, người nhà họ Lý thì sốt ruột đến mức
xoay như chong chóng, cứ một mực canh giữ trước cửa, một mực lẳng lặng
chờ đợi.
Trong phòng...
Lý Trác Úy đặt Lý Vân Tịch lên giường, anh nhìn cô ấy hôn mê bất tỉnh rồi cười
khổ lắc đầu.
"Cô nói xem kiếp trước của tôi có phải đã thiếu nợ cô không? Lần nào cũng
muốn tôi cứu cô?"
Nói xong, anh cúi đầu xuống, vươn tay ra lần lượt mở cúc áo trên người cô.
Tiếp đó anh trở tay cầm lấy ngân châm, lần lượt đâm xuống vài huyệt vị trên
người cô.
Sau đó tiếp tục lấy ra một con dao nhỏ, tiến hành tiêu độc rồi trực tiếp
chích máu Lý Vân Tịch để chữa trị.
Sau khi xong chuyện, anh lại dựa theo quy trình lúc trước lặp lại tất cả một lần.
Khí lạnh lên não, Lâm Trác Úy nhắm mắt lại, anh cúi đầu xuống rồi nhẹ nhàng
hôn cô...
Ánh mặt trời ngoài kia đã ngả về phía tây, ánh dương khúc xạ qua cửa kính,
cảnh tượng này quả thật vô cùng đẹp đẽ.
...
Lý Vân Tịch không biết đã hôn mê bao lâu.
Cô ta chỉ biết rằng bản thân đang bước đi trong bóng tối, càng đi càng xa.
Nhưng từ đầu chí cuối lại không nhìn thấy ai, cũng không nhìn thấy ánh sáng.
Chính vào lúc cô ta đang sắp sửa bước tiếp trong bóng đêm...
"Lý Vân Tịch!"
Phía sau đột nhiên có người gọi cô ta.
Lý Vân Tịch sững sờ, cô ta quay đầu lại nhìn về phía sau, ngay lập tức liền trợn
tròn mắt!
Lâm Trác Úy đang đứng ở đó nhìn cô ta, anh vươn tay ra rồi nói: "Không thể
tiến về phía trước nữa! Nếu còn tiếp tục tiến về phía trước, cô vĩnh viễn sẽ
không thể nào quay trở lại."
"Chuyện này..."
Lý Vân Tịch hoàn toàn ngây ngốc.
"Đi cùng tôi! Tôi dẫn cô về nhà!"
Lâm Trác Úy vươn tay ta, cứ như thế nhìn cô ta.
Lý Vân Tịch cắn răng im lặng.
Cô ta suy nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu, bàn tay vươn ra nắm lấy tay Lâm Trác
Úy...
Ngay khi tay hai người chạm vào nhau, bóng đêm xung quanh liền tan biến,
ánh sáng dần hiện lên.
Toàn bộ thế giới lại tràn ngập ánh sáng!
Trên giường, Lý Vân Tịch chậm rãi mở mắt ra.
Cô ta nhìn không gian xa lạ, sắc
trời bên ngoài đã sắp tối rồi, đèn đường đều lần lượt sáng lên.
Cô ta bỗng nhiên bật người ngồi dậy: "Tôi sao vậy? Tôi đang ở đâu?"
Ngay sau đó...
Lý Vân Tịch chỉ cảm thấy trên người sao lại thấy hơi mát mẻ chứ?
Cúi đầu nhìn xuống, cô ta liền bị dọa đến mức sắc mặt đều trở nên tái mét.
Vội
vàng ôm lấy ngực rồi nhìn xung quanh, rốt cuộc là sao vậy? Mình đã xảy ra
chuyện gì rồi?
"Tỉnh...!Tỉnh...!Tỉnh rồi à?"
Đột nhiên có một thanh âm run rẩy vang lên.
Lý Vân Tịch men theo âm thanh nhìn qua, ngay tức khắc liền kinh hãi!
Toàn thân Lâm Trác Úy bọc chăn kín mít, co rút ngay ở góc phòng, cả người
không ngừng run cầm cập.
"Lâm Trác Úy, anh..."
Cô ta vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi một câu: "Anh làm sao vậy?"
"Cô...!Cô...!Cô không phải là có thể...!có thể đi lại rồi sao? Cô nói xem tôi thế
nào?"
Lâm Trác Úy nói xong câu này, Lý Vân Tịch liền cúi đầu nhìn, lúc này mới phát
hiện bản thân quả thật đã có thể đi lại được rồi.
Nhưng rất nhanh, cô ta liền nhận thức được chuyện gì.
Cô vội vàng quay người
qua, tiếng sột soạt của chiếc cúc áo trên ngực vang lên.
"Anh cứu tôi sao?"
"..."
Lâm Trác Úy không nói gì.
Lý Vân Tịch quay đầu nhìn anh, trong lòng không biết là cảm giác gì: "Có phải
anh đã trúng hàn độc rồi không?"
"Không...!Không sao...!tôi chịu đựng...!chịu đựng một chút liền ổn thôi."
Lâm Trác Úy run rẩy, anh vẫn cảm thấy rất lạnh.
Sắc mặt Lý Vân Tịch hết sức phức tạp, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, bước
tới ngồi xuống bên cạnh anh.
"Cô...!Cô làm gì..."
Lâm Trác Úy còn chưa nói dứt lời, Lý Vân Tịch đã giang tay ra ôm chặt lấy anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...