Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Diệp Lăng Nguyệt đặt Hoàng Lệnh xuống, tâm trạng còn có hơi hoảng hốt.

Nàng có nghe lầm không, Tiểu Đế Tân biết nói rồi, nó còn gọi mình là “vợ”…

Có loại xúc động dở khóc dở cười, ôi, việc này nếu mà truyền ra ngoài thì lời đồn chỉ sợ sẽ càng khó nghe hơn.

Diệp Lăng Nguyệt lắc lắc đầu, nhìn căn phòng ngủ nhỏ trống trơn.

"Dù thế nào thì cũng phải sống tiếp, cũng không thể lười biếng tu luyện."

Diệp Lăng Nguyệt ngồi xếp bằng, tiến vào Hồng Mông Thiên.

Trước khi bắt đầu tu luyện, nàng đã nhìn đỉnh ấn trong tay, Đỉnh Linh vẫn còn chưa thức tỉnh.

Nàng âm thầm ra quyết định, nhất định phải nhanh chóng kiếm đủ linh thạch, nghĩ cách để Đỉnh Linh nhanh hồi phục lại.

Một đêm bình an, Diệp Lăng Nguyệt mở mắt ra, sắc mặt tươi tỉnh, nguyên lực trong cơ thể lại dồi dào thêm một chút.

Lại kiểm tra linh khí trong cơ thể, sau khi đến Cô Nguyệt Hải, nàng phát hiện linh khí trong Hồng Mông Thiên cũng dồi dào hơn nhiều, đây rõ ràng là do ảnh hưởng linh khí trong Cô Nguyệt Hải.

Sau khi Diệp Lăng Nguyệt ăn một ít linh quả thì đến Cán Y Phường, lời của Tiêu quản sự nàng không dám quên.

Hiện giờ Tiểu Đế Tân đã trở thành đệ tử của chưởng giáo Vô Nhai, nàng với vai trò là gia quyến duy nhất thì càng không thể cản trở Tiểu Đế Tân được.

Mới vừa vào Cán Y Phường, một bóng đen "vụt" bay tới, nếu không phải Diệp Lăng Nguyệt phản ứng nhanh thì suýt chút đã đập trúng nó rồi.


Bóng đen đó "loảng xoảng" một tiếng rơi xuống đất, trên mặt đất lát đá xanh chắc chắn lập tức có thêm một cái hố lớn, đá vụn tung bay.

Diệp Lăng Nguyệt nhìn kỹ lại, bóng đen đó là một cái thùng sắt lớn, thân thùng còn lớn hơn eo của nàng, cao hơn người nàng.

Lại nhìn phía trước, có hai tạp dịch cũ ngông nghênh đang đứng.

Họ tầm mười sáu mười bảy tuổi, nhìn vào thì đến Cô Nguyệt Hải cũng đã mấy năm rồi.

Lúc này, họ đều chống nạnh, vẻ mặt ngạo mạn, liếc mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt.

"Ta tên Phương Nhu, là đại ca trong các tạp dịch cũ Cán Y Phường. Ngươi chính là người mới ở riêng một căn nhà đó ư? Ngươi và Tiêu quản sự có quan hệ gì?"

Ở Cán Y Phường, dù là tạp dịch cũ hay mới đều ngủ ở giường chung lớn, việc có khác biệt chẳng qua là người cũ ngủ ở giường chung lớn năm người, người mới thì mười người.

Ai ngờ quy tắc nhiều năm này lại bị phá vỡ vào hôm qua rồi.

Các tạp dịch cũ nghe nói, một người mới có được nhà riêng nên họ đều rất bất mãn.

"Không có quan hệ gì cả."

Diệp Lăng Nguyệt cũng biết người đến không có ý tốt.

Mấy tạp dịch cũ này ai ai cũng cao lớn khỏe mạnh, công việc nặng nhọc quanh năm khiến thân thể của họ rất cường tráng, nhìn tu vi thì đại khái tầm Luân Hồi nhị đạo.


Mấy tạp dịch cũ vừa nghe không có quan hệ gì thì càng không sợ gì nữa rồi.

"Tiêu quản sự chắc cũng đã nói với ngươi rồi, người mới thì nên ngoan ngoãn nghe lời. Đi xách nước, những người mới khác đều đã đi rồi, có ngươi là chậm nhất. Nhiệm vụ hôm nay của ngươi chính là đổ đầy nước trong hồ nước đó."

Cán Y Phường vì phải giặt áo quần của toàn bộ môn nhân Cô Nguyệt Hải, nên nước dùng một ngày cực kỳ lớn.

Ở đây cũng không có nước giếng ngầm, vì vậy nước dùng trong ngày đều là do các tạp dịch của Cán Y Phường phụ trách xách nước chuẩn bị xong trước một ngày.

Xách nước vẫn luôn là việc khổ sai, những tạp dịch cũ đó đều không chịu làm.

Không dễ gì chờ được mấy người mới, các tạp dịch cũ nhân lúc hôm nay Tiêu quản sự không có mặt, toàn bộ đều đẩy cho người mới.

Xách nước?

Diệp Lăng Nguyệt trước đó ở Diệp gia lúc đầu tuy sống không tốt lắm, nhưng dù gì cũng là tiểu thư, lại có mẫu thân và bà Lưu chăm sóc nên căn bản chưa từng làm những công việc nặng, loại việc giặt áo quần cho người khác này nàng cũng thật sự chưa từng làm.

So với việc đó thì ngược lại nàng lại bằng lòng đi xách nước hơn.

Rồi lại nhìn trong Cán Y Phường, quả nhiên không thấy bóng dáng của những người mới khác, Diệp Lăng Nguyệt cũng hiểu đạo lý vừa mới đến nên trong tình huống không hiểu rõ thực lực đối phương thì không thể tự ý hành động.

Dù sao cũng chỉ là xách nước, nàng cũng không nói nhiều, nhấc thùng sắt lên đi ra phía bên ngoài.

Nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt "ngoan ngoãn" nghe lời, những tạp dịch cũ đó càng tin vào những lời Diệp Lăng Nguyệt nói, nàng ta và Tiêu quản sự không có quan hệ gì cả.


"Đúng là không biết sống chết, xem nàng ta lát nữa sẽ khóc ra sao. Xem ra việc mấy thiếu gia của Ngoại Môn dặn dò không phí sức lực gì thì có thể hoàn thành rồi."

Phương Nhu mò ra một cái túi, hất hất trong tay, bên trong truyền ra tiếng linh thạch va vào nhau.

Các tạp dịch cũ khác đều cười ồ lên với vẻ vui sướng trên nỗi đau của người khác.

Diệp Lăng Nguyệt đi ra khỏi Cán Y Phường thì nhìn thấy bên ngoài của Cán Y Phường có hai hồ nước hình vuông, chắc là nơi dùng để lấy nước cho Cán Y Phường giặt đồ thường ngày.

Chỉ có hai cái hồ, hơn hai mươi tạp dịch, đám người Phương Nhu đó lại bảo nàng một mình đổ đầy một hồ, những người khác chỉ cần đổ đầy cái hồ còn lại ư?

Xách thùng sắt trong tay, vật này ít nhất cũng nặng bảy tám chục cân.

Theo Diệp Lăng Nguyệt được biết, nguồn nước cách Cán Y Phường gần nhất chính là Thác Ngân Hà mà trước đó họ dịch chuyển tới đây.

Thác Ngân Hà cách chỗ này ít nhất cũng bảy tám dặm đường, cộng thêm thùng gỗ, một đi một về chỉ sợ ít nhất cũng phải hơn nửa canh giờ.

Diệp Lăng Nguyệt nhíu mày, đã hiểu ra được đám người Phương Nhu rõ ràng là đang làm khó dễ nàng.

Đây căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Vừa hay lúc này có một người mới đến cùng với nàng, thở hổn hển xách thùng sắt đi đến trước một cái hồ ở bên còn lại, tốn rất nhiều sức lực mới đem nước trong thùng sắt ở trong tay đổ vào trong hồ.

Trong thùng sắt đáng thương chỉ có nửa thùng nước mà thôi.

Muốn đổ đầy hồ nước này ít nhất cũng phải năm sáu trăm thùng nước.

"Sao cô còn ở đây, nếu không đổ đầy nước thì đừng nghĩ đến ăn cơm nữa."

Người mới đó cũng là một võ giả Luân Hồi nhất đạo, nhưng đường núi chòng chành cộng với thùng sắt nên hắn cũng mệt quá sức.


"Đa tạ nhắc nhở, ta lát nữa sẽ đi lấy nước."

Diệp Lăng Nguyệt cười cười.

Sau khi chờ người đi xa, Diệp Lăng Nguyệt lại nhìn cái hồ phía sau lưng.

Thần thức nàng hơi chuyển động, trong thùng gỗ lập tức đã đổ đầy một thùng nước.

Xách nước? Đó cũng xem là việc ư?

Nàng có Hồng Mông Thiên, thần thức khẽ chuyển động thì có thể nhẹ nhàng điều động nguồn nước trong Hồng Mông Thiên.

Nước trong suối cầu vồng thì nàng không nỡ đưa ra ngoài, nhưng giếng nước mà các Tam Túc Điểu Nhân đó đào ra gì đó muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đừng nói là nước của một hồ, nếu cần mười hồ trăm hồ thì nàng cũng có thể đổ đầy, hơn nữa không cần tới một khắc.

Cứ như vậy, việc nàng hoàn thành nhiệm vụ chỉ là trong phút chốc.

Thời gian còn lại cũng đều là của chính nàng rồi.

Diệp Lăng Nguyệt khẽ động thần thức, tiến vào Hồng Mông Thiên tiếp tục bắt đầu tu luyện, chỉ là cứ cách một canh giờ thì sẽ ra ngoài, đổ mấy thùng nước vào hồ.

Thời gian một ngày chớp mắt đã trôi qua, chờ đến tầm lúc hoàng hôn, ánh tà dương màu vàng kim chiếu sáng hồ nước, tựa như cả một hồ vàng vậy.

Cửa của Cán Y Phường két một tiếng mở ra.

Đám tạp dịch cũ mà Phương Nhu cầm đầu đều vội vã đi ra, đặc biệt là người mới tên Diệp Lăng Nguyệt.

Thời gian một ngày là không thể đổ đầy nước của một hồ, họ đã chuẩn bị xem chuyện hài của những người mới đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui