Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Sau La Y, mấy người ở trước Diệp Lăng Nguyệt cũng luân phiên đi lên trước kiểm tra.

Chỉ là so với La Y thì họ không may mắn như vậy.

Tuy cũng có người là thực lực Luân Hồi nhị đạo, nhưng do không phải thuộc tính linh lực hiếm như thuộc tính Lôi, vì vậy đều không được người đàn ông trung niên chọn.

Đội ngũ mười người, rất nhanh đã chỉ còn lại ba người, trong đó bao gồm Diệp Lăng Nguyệt, Tiểu Đế Tân và Hoàng Tuấn.

Thực lực của Hoàng Tuấn cũng không tồi, nghe nói là Luân Hồi tam đạo.

Vì vậy nhìn hắn cũng rất có tự tin, suy cho cùng La Y có Luân Hồi nhị đạo cũng được chọn rồi.

Sau khi Hoàng Tuấn đi lên trước, trước tiên là vận động chút gân cốt, đánh ra hai quyền, một quyền đánh trên bia ngọc ngũ nguyên.

Chỉ thấy trên bia ngọc ngũ nguyên xuất hiện ba luồng nguyên lực có màu sắc khác nhau, ba loại nguyên lực lần lượt là màu lục, lam, vàng cam tượng trưng cho ba loại sức mạnh Luân Hồi Mộc, Thủy, Thổ.

Hoàng Tuấn lúc này mới thu nắm đấm lại, đúng vào lúc hắn tràn đầy hi vọng, nhìn về phía người đàn ông trung niên đó.

Người đàn ông đó chỉ nhếch mày, sau đó nói một tiếng.

"Luân Hồi tam đạo, loại."

Lời của người đàn ông trung niên tựa như đòn cảnh tỉnh, lập tức khiến cho Hoàng Tuấn thấy mơ hồ.

Hắn khó mà tin được.

"Dựa, dựa vào cái gì chứ. Ta là Luân Hồi tam đạo mà."

"Ha ha."

Một loạt tiếng cười khinh thường.


Chỉ thấy sau lưng Hồng Minh Nguyệt, mấy thiếu niên vạm vỡ trước đó từng bị đám người Diệp Lăng Nguyệt giáo huấn đã cười ồ lên.

"Luân Hồi tam đạo thì đã sao, ta đây Luân Hồi Hỏa Chi Lực tầng ba cũng chỉ có thể miễn cưỡng thông qua nè. Thực lực Luân Hồi tam đạo nhiều tầng hỗn tạp như ngươi căn bản không đủ tư cách gia nhập Cô Nguyệt Hải."

Lời này vừa nói ra, Diệp Lăng Nguyệt cũng hơi xúc động.

Tiêu chuẩn tuyển chọn của Cô Nguyệt Hải lại cần cao thủ Luân Hồi thuần thuộc tính nhiều tầng.

Điểm này thì Diệp Lăng Nguyệt trước đây căn bản không nghĩ tới.

Ở trên đại lục Thanh Châu, trong cao thủ Luân Hồi Cảnh thì người sở hữu Luân Hồi Kiếp nhiều tầng vốn đã không nhiều.

Giống như Kim Ô Lão Quái mà Diệp Lăng Nguyệt thu phục trước đó, chính là người sở hữu Luân Hồi Hỏa Chi Lực tầng hai.

So với võ giả Luân Hồi Cảnh nhiều tầng thuộc tính đơn nhất, võ giả Luân Hồi Cảnh nhiều tầng thuộc tính hỗn tạp về thực lực và thiên phú thì chắc chắn phải kém hơn một chút, lúc tu luyện cũng tốn sức hơn.

Vì vậy, trong đại tông môn siêu cấp như Cô Nguyệt Hải thì căn bản không chấp nhận võ giả thuộc tính Luân Hồi nhiều tầng có thuộc tính hỗn tạp.

Trên mặt của Hoàng Tuấn bỗng chốc trắng bệch.

Hắn cứng đờ người, bị dẫn đi với vẻ thất vọng.

La Y nhìn đồng bọn bị dẫn đi thì rất đồng tình, nhưng nàng ta cũng không có cách nào cả.

"Diệp Lăng Nguyệt, Đế Tân, hai người các ngươi ai lên trước?"

Người đàn ông trung niên nhìn đội ngũ một cái, thấy Diệp Lăng Nguyệt đang vác một cái sọt tre thì ngẩn người.

"Tiểu Đế Tân lên trước."


Diệp Lăng Nguyệt đặt sọt tre xuống, bế tên nhóc đến phía trước.

Chỉ là nàng có hơi khó xử, tên nhóc nhỏ như vậy thì làm sao mà kiểm tra đây?

"Trẻ sơ sinh?" Người đàn ông trung niên liếc nhìn Tiểu Đế Tân. "Nó phải tự hoàn thành kiểm tra, người thả nó xuống."

Diệp Lăng Nguyệt không còn cách nào, chỉ có thể thả Tiểu Đế Tân xuống.

Nàng lo lắng nhìn Tiểu Đế Tân, rồi so so tấm bia ngọc ngũ hành đó.

Tên nhóc nằm bò trên đất, liếc nhìn Diệp Lăng Nguyệt.

"Ê a (vợ à, đừng sợ, ta sẽ hoàn thành rất nhanh thôi)"

Nó tung cánh tay mũm mĩm, bò tới tấm bia đá.

Nhóc con thì nhỏ, bia đá vừa cao lại lớn, sau khi nó bò đến phía dưới bia đá thì quan sát bia đá với vẻ hiếu kỳ.

Rồi nhấc "móng vuốt nhỏ" đầy ngấn lên, phẩy mấy cái lên tấm bia đá đó, phát ra tiếng cười khanh khách.

"Hứ, không tự lượng sức, một tiểu tiện chủng còn muốn vượt qua tuyển chọn."

Hồng Minh Nguyệt đứng nhìn bên cạnh, không nhịn nổi thầm mỉa mai.

Cô Nguyệt Hải là có thu nhận trẻ con cỡ trẻ nhỏ, nhưng đệ tử như thế trăm năm cũng khó gặp được một người, hơn nữa một khi được trúng tuyển thì đều là nhân vật cấp yêu quái.

Dựa vào tư chất của Diệp Hoàng Ngọc và Nhiếp Phong Hành, sao có thể sinh ra một đứa trẻ nghịch thiên được.

Tiểu Đế Tân phẩy bịch bịch mấy cái trên bia đá.


Bỗng nhiên, bia đá xảy ra thay đổi.

Đồng thời có ánh sáng với năm loại màu sắc khác nhau lần lượt là đỏ, lam, lục, vàng cam, kim xuất hiện cùng lúc.

Điều càng kỳ lạ là, năm luồng ánh sáng đó xuất hiện xong thì chớp mắt đã nhảy đến vị trí chữ số “Ngũ”.

"Cái gì!"

Người đàn ông trước đó còn vẻ mặt thờ ơ, bỗng dưng nhảy lên, xông đến trước bia đá ngọc ngũ hành với vẻ lòng như lửa đốt.

"Ngũ… ngũ…" Sắc mặt người đàn ông trung niên giống như đổi mặt trong kinh kịch vậy, chớp mắt đã biến đổi nhiều loại màu sắc.

"Đây là tu vi gì vậy? Lẽ nào là Luân Hồi ngũ đạo?"

Những đệ tử mắt thấy cảnh này thì đều tràn đầy vẻ kỳ lạ.

"Đúng là trời phù hộ Cô Nguyệt Hải ta. Ha ha ha ha—Ngũ Linh Niết Bàn Thể ngàn năm hiếm thấy. Ngươi tên Tiểu Đế Tân phải không. Ngươi vượt qua rồi, việc này ta nhất định phải nói với chưởng môn." Người đàn ông trung niên vừa kích động thì đã khoa tay múa chân.

Ông ta vội cung kính bế Tiểu Đế Tân lên, nghiêm túc với một dáng vẻ trân quý kiểu như cầm ở trong tay thì sợ bay mất, ngậm ở trong miệng thì sợ tan mất vậy, ông ta còn không nhịn được dùng gương mặt mọc đầy râu quai nón cọ vào gương mặt nhỏ trắng nõn của Tiểu Đế Tân.

"Ê ê a a (đừng chạm vào ta, ông chú kỳ quái, vợ à, mau đến cứu ta, râu của ông chú kỳ quái này thật là ngứa.)"

Tiểu Đế Tân kinh hãi, suýt chút nữa là đã trợn liếc mắt.

Thấy bộ dạng của Tiểu Đế Tân, Diệp Lăng Nguyệt có hơi không nhịn được cười.

Người bên cạnh cũng đều có biểu cảm khác nhau, đám người La Y đều nhìn Tiểu Đế Tân với vẻ ngưỡng mộ.

Trong lòng Hồng Minh Nguyệt lại là một tiếng lộp bộp.

Tuy họ cũng không biết Ngũ Linh Niết Bàn Thể mà người đàn ông trung niên đó nói rốt cuộc là gì.

Nhưng nhìn bộ dạng của người đàn ông trung niên thì đó chắc hẳn là một loại thể chất cực kỳ thần kỳ.


Tiền đồ tương lai của tên nhóc chắc hẳn là không thể giới hạn.

Không dễ gì người đàn ông đó mới thả Tiểu Đế Tân xuống với vẻ lưu luyến không rời.

Tiểu Đế Tân vừa nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt thì muốn chồm qua.

Bị La Y có lòng tốt bế đi rồi.

"Ngươi là tỷ tỷ của Tiểu Đế Tân? Ừm, đến lượt ngươi kiểm tra rồi."

Do thể chất nghịch thiên của Tiểu Đế Tân, nên người đàn ông trung niên đối với Diệp Lăng Nguyệt cũng coi như là yêu cây yêu cả cành, nhìn với con mắt khác hơn một chút.

Đệ đệ là một thiên tài, là tỷ tỷ thì chắc thiên phú cũng không tệ mới đúng.

Tuy cặp tỷ đệ này nhìn vào không có chút gì giống nhau.

Vẻ nghiêm túc trên mặt của người đàn ông trung niên hơi giảm bớt một chút, ra hiệu Diệp Lăng Nguyệt tự mình đi lên trước tiến hành kiểm tra.

Tính thêm Tiểu Đế Tân thì số lượng đệ tử chính thức còn lại đã không còn nhiều nữa.

Diệp Lăng Nguyệt hít sâu một hơi.

Đi đến trước bia ngọc ngũ nguyên, Diệp Lăng Nguyệt áp tay lên bia đá, đem nguyên lực trong cơ thể mình từng chút một hòa vào trên bia ngọc ngũ nguyên.

Tu vi của nàng đại khái là tầm Luân Hồi tứ đạo.

Chỉ là về thuộc tính thì là một vấn đề… trong lòng Diệp Lăng Nguyệt có hơi thấp thỏm.

Nàng vô thức nhìn về phía tấm bia đá sắp quyết định vận mệnh của nàng đó.

Nhưng cùng với nguyên lực tuôn vào càng lúc càng nhiều, trên bia đá không hề có thay đổi.

Tròn nửa khắc đồng hồ trôi qua, bia đá vẫn không có chút phản ứng nào.

Giọt mồ hôi bằng hạt đậu ở trán của Diệp Lăng Nguyệt rơi lã chã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui