Sau khi quen biết La Y, Diệp Lăng Nguyệt ở trên thuyền cũng coi như là có người quen rồi.
La Y cũng biết, Diệp Lăng Nguyệt là cùng đến với “đệ đệ”.
Nàng ta nói với Diệp Lăng Nguyệt, ở quê nhà mình cũng có một đệ đệ ba bốn tuổi, hai người trò chuyện rất vui, thấm thoát thuyền đã chạy vào nơi sâu của biển.
Hành trình đến Cô Nguyệt Hải dài đằng đẳng hơn nhiều so với tưởng tượng của Diệp Lăng Nguyệt và La Y.
Từ hoàng hôn đến bình minh rồi đến giữa trưa, con thuyền này của Cô Nguyệt Hải đã chạy trên mặt biển sóng lớn trào dâng đủ hai ngày hai đêm.
Ở trong hai ngày hai đêm này, trên thuyền chỉ cung ứng nước ngọt có hạn nhất và lương khô cứng cứ như đá vậy.
May là những đệ tử phụ trách vận chuyển đó thấy Tiểu Đế Tân tuổi nhỏ nên đã cho thêm Diệp Lăng Nguyệt một ít sữa dê.
Nước biển màu xanh biếc đã biến mất, nước biển trở thành màu mực.
La Y trước kia có theo cha đi biển, nàng ta nói với Diệp Lăng Nguyệt rằng biển màu mực có nghĩa là vùng nước biển này rất sâu, hơn nữa dưới biển rất có thể có hải thú lợi hại sinh sống.
Đường bờ biển phía xa cũng hoàn toàn không nhìn thấy nữa, phía trước là một vùng bụi nước quanh năm không tan.
Trong bụi nước đã xuất hiện đường nét mơ hồ không rõ, nhìn vào giống như là một dãy núi non trùng điệp vắt ngang giữa biển.
Vùng hải vực này rất lớn, đột nhiên xuất hiện một dãy núi dưới biển như vậy lại là vào ban đêm, nhìn qua quỷ khí dày đặc, khiến trong lòng mọi người đều bắt đầu run sợ.
"Xuống thuyền, từng người nối đuôi nhau, đừng chen lấn, lên Khe Ngân Hà."
Đầu mũi thuyền, một đệ tử nam của Cô Nguyệt Hải ra lệnh.
Nói dứt lời, các đệ tử khác đã xua đuổi những đệ tử tham gia tuyển chọn lần đầu một cách thô bạo.
Diệp Lăng Nguyệt và La Y kinh hãi.
Xuống thuyền ở đây, phía trước căn bản không có đảo nào cả, chứ chưa nói đến bóng của Cô Nguyệt Hải.
Nhưng không ai dám làm trái mệnh lệnh của những sư huynh sư tỷ đó, một đoàn người chỉ có thể đương đầu với gió biển tựa như dao mà xuống thuyền, đi về phía dãy núi dưới đáy biển đó.
Theo kinh nghiệm của Diệp Lăng Nguyệt, gió biển xung quanh dãy núi dưới đáy biển này không hề tầm thường.
Đây hình như là một loại gió mạnh, dưới sự thổi mạnh của ngọn gió biển này thì nguyên lực trong cơ thể rất khó ngưng tụ, lúc này phần lớn các đệ tử đi trên dãy núi dưới biển đều không khác gì người bình thường.
Trong đêm đen, dãy núi dưới đáy biển quay lưng với ánh trăng trông tối mịt mù, giống như một con hải thú hung mãnh nằm sấp ở bên bờ biển.
Dãy núi dưới biển cao hơn rất nhiều so với mọi người tưởng tượng, cũng đến năm sáu trăm mét.
Trên dãy núi, tấc cỏ không thể mọc sâu, bề mặt nham thạch quanh năm bị nước biển xói mòn che phủ một lớp muối biển tựa như sương tuyết.
Toàn bộ dãy núi dưới biển dài gần một dặm, nhìn vào hoang vu không có chút sinh khí, cũng không biết người nào lại đặt tên cho dãy núi dưới biển như vậy là “Khe Ngân Hà”
Khi leo đến nơi cao nhất của dãy núi dưới biển, mọi người đã nghe thấy một loạt tiếng sóng biển như đang gào thét.
Cúi đầu xuống nhìn, mọi người không khỏi hít vào một hơi lạnh, cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao dãy núi đá dưới biển sẽ trở thành Khe Ngân Hà.
Chỉ bởi vì phía dưới của khe nước chính là một khe biển sâu rộng hơn hai người, độ sâu không biết bao nhiêu.
Tự nhiên cũng đúng là có tài nghệ điêu luyện, khe biển tựa như rãnh biển này giống như một cái rìu lớn từ trên cao bổ xuống.
Nước biển như sói như hổ, chen nhau ập vào trong khe biển âm u đó, phát ra tiếng vang như sư tử rống.
Đừng nói là người, dù là chiếc thuyền viễn dương lớn gặp phải khe biển như vậy cũng sẽ bị xé thành các mảnh vụn trong nháy mắt.
"Các ngươi nghe đây, Khe Ngân Hà ở trước mặt này chính là đối tượng sát hạch lần hai của các ngươi. Chỉ có người nhảy vào Khe Ngân Hà đồng thời có thể sống sót mới có thể vượt qua sát hạch lần hai."
Điều khiến mọi người càng không thể chấp nhận vẫn ở phía sau.
Lời của những đệ tử hộ tống của Cô Nguyệt Hải khiến mọi người bỗng cảm thấy như đòn cảnh tỉnh, tất cả đều bối rối.
Từ đây nhảy xuống? Đùa kiểu gì vậy!
Khoan chưa nói độ sâu chưa đo được của Khe Ngân Hà, chỉ mới là dãy núi dưới biển thì đã có năm sáu trăm mét, việc này nếu có nguyên lực hộ thể thì còn dễ nói, nhiều nhất rơi xuống sẽ bị thương nhẹ.
Nhưng hiện tại do gió mạnh ở biển, phần lớn nguyên lực đều khó để ngưng tụ.
Việc này giống như bảo mọi người nhảy xuống trong tình huống không hề có phòng ngự, không tan xương nát thịt mới lạ.
Mọi người đã do dự.
Họ suy cho cùng đều chỉ là những thiếu nữ thiếu niên mười hai mười ba tuổi, nhỏ nhất chỉ có bảy tám tuổi. Đứng trước nơi hiểm yếu như vậy, mỗi người đều đã đổi sắc mặt rồi.
Nhưng nếu không nhảy xuống, chiếc thuyền đưa họ tới sớm đã rời đi rồi, họ cũng không có cách nào ở trên dãy núi dưới biển trong thời gian dài.
"Làm sao đây?" La Y sắc mặt cũng phờ phạc.
"Cứ chờ đã, yên lặng quan sát thay đổi của nó." Diệp Lăng Nguyệt quay đầu lại nhìn Tiểu Đế Tân trong sọt tre ở phía sau, tên nhóc đã ngủ một cách rất không nghĩa khí, không hề cảm nhận được về mọi thứ sắp đối diện.
Đàn ông quả nhiên là không dựa dẫm được.
Diệp Lăng Nguyệt chửi thầm một câu.
"Gặp ma rồi, Cô Nguyệt Hải cóc khô gì chứ, các người rõ ràng là muốn để bọn ta đi vào chỗ chết. Tiểu gia ta không tham gia nữa, bỏ quyền."
Lúc này, có một thiếu niên trông rất thanh tú đã đứng ra.
Hắn sợ hãi trong lòng, nhìn Khe Ngân Hà một cái, không nói thêm lời nào rồi rút ra một món linh khí từ trên người.
Đó là một thanh kiếm gỗ đào, khác với kiếm gỗ đào bình thường, trên thanh kiếm này có khắc một lượng lớn chữ triện.
Vừa nhìn chính là món linh khí phi hành, thiếu niên này là một trong các phương sĩ có số lượng không nhiều trong hơn trăm người đó. Nhìn linh khí của hắn thì người này chắc là phương sĩ lục đỉnh thất đỉnh.
Cậy bản thân có linh khí phi hành, thiếu niên cướp đường mà đi.
"Đã đến đây, không thể tùy ý ngươi bỏ quyền hay không bỏ quyền."
Thấy hành động của thiếu niên, đệ tử nam của Cô Nguyệt Hải ra lệnh trước đó ánh mắt lạnh băng.
Trên mặt biển bỗng xảy ra thay đổi lạ.
Gió mạnh mãnh liệt, mang theo cuồng phong sóng dữ ập đến.
Phi kiếm của người thiếu niên bỏ quyền đó đã bay được mấy chục mét bị gió mạnh bẻ thành hai nửa.
Trong gió mạnh, thiếu niên đó cứ như một con hải âu gãy cánh, đập cánh mấy cái rồi thân thể rơi thẳng xuống bị sóng biển trong Khe Ngân Hà nuốt chửng.
Toàn bộ quá trình chỉ trong chớp mắt, mọi người trên dãy núi thấy vậy thì lặng ngắt như tờ.
Một số đệ tử trước đó còn rục rịch cũng muốn bỏ quyền chạy trốn theo, vẻ hi vọng dưới đáy mắt lập tức tắt ngúm.
"Các ngươi đều nhìn rõ rồi đó, hắn chính là giáo huấn của các ngươi. Khe Ngân Hà đã ở ngoại vi của Cô Nguyệt Hải, ở đây đã thiết lập nhiều tầng cấm chế, đừng nói là phi hành, ngay cả vọng tưởng muốn dùng nguyên lực tinh thần lực đều không được phép. Bày ra trước mặt các ngươi là hai con đường, nhảy xuống hoặc là chết."
Lời của đệ tử nam khiến tâm trạng mọi người chấn động.
"Ngươi, nhảy xuống đầu tiên."
Đệ tử nam đó dứt lời, quét mắt về phía một thiếu nữ gầy yếu đang lạnh run ở bên cạnh.
Lúc thiếu nữ bị gọi tên thì cứ như bị người ta rút hồn vậy, hai mắt đen ngòm.
Nàng ta gần như là bị người ta cưỡng ép đẩy xuống dãy núi.
Á—
Một loạt tiếng kêu thảm, thiếu nữ đó lảo đảo, đầu đập lên một hòn đá ngầm ở dưới dãy núi, lập tức rách đầu chảy máu, não tung tóe khắp mặt đất.
Đến chết thì mắt của nàng ta vẫn mở, nhìn chăm chăm bầu trời tối đen. Trên mặt biển màu mực có thêm một lớp màu đỏ thẫm, nhưng rất nhanh đã bị sóng biển cuốn tan rồi.
Trên dãy núi dưới biển, lại trở về thành một vùng tĩnh mịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...