Từ giữa trưa đợi mãi cho đến hoàng hôn.
Cuối cùng cũng đến lượt Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Đế Tân.
"Họ tên, tuổi."
Giọng nói chán ngắt của bà lão truyền đến.
"Đế Tân, nam, ba tháng tuổi. Diệp Lăng Nguyệt, nữ, mười ba tuổi."
Diệp Lăng Nguyệt nói bình tĩnh tự nhiên.
"Nó cũng đến tham gia thi tuyển?"
Bên cạnh bà lão, một đệ tử nam trẻ tuổi trông rất hòa nhã đang bực bội, nhìn Tiểu Đế Tân trong sọt tre.
Tuy nói cuộc tuyển chọn của Cô Nguyệt Hải chỉ yêu cầu mười ba tuổi trở xuống, những năm qua cũng có sư đệ sư muội khá trẻ vào tông môn, nhưng nhỏ nhất cũng đã bốn năm tuổi rồi.
Giống như Tiểu Đế Tân như vậy, đứa nhóc ngay cả bò cũng chưa biết muốn nhập môn thì vẫn là rất hiếm.
Những nam nữ đệ tử ở bên cạnh lập tức đều thấy hứng thú, liếc nhìn Tiểu Đế Tân.
"Nhiều chuyện!"
Bà lão so ra thì đã dằn cơn nóng giận nhiều rồi.
Bà ta liếc những đệ tử đó một cái, các đệ tử lập tức im lặng không dám nói nhiều.
"Hai người các ngươi tiến lên đây."
Bà lão ra hiệu Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Đế Tân cùng tiến lên, Diệp Lăng Nguyệt kiên trì đi lên phía trước, nhìn thẳng vào đôi mắt chim ưng của bà lão.
Hiện giờ Diệp Lăng Nguyệt chỉ hi vọng, bà lão sở hữu mồi lửa tinh thần cao cấp là một luyện khí sư, không thuần thục về luyện đan, như vậy nàng mới có thể qua ải an toàn.
Nhưng trong lòng nàng cũng không nắm chắc được bao nhiêu, nhất thời trong lòng như giấu một con thỏ, thấp thỏm không yên.
Lúc bà lão quan sát nàng, Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy quanh người bị siết chặt, giống như có sức mạnh vô hình khóa chặt nàng, khiến nàng căn bản không thể nhúc nhích.
Nàng có thể khẳng định rằng tu vi của bà lão này so với Trần Hồng Nho năm xưa còn cao hơn, ít nhất cũng là lão quái vật cấp bậc phương tôn kinh nghiệm đạo sĩ.
"Ừm, ngươi qua được rồi. Giao đứa bé đó cho ta."
Thấy bản thân qua ải thuận lợi, Diệp Lăng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra sự lo lắng của Diệp Lăng Nguyệt là thừa rồi.
Phải biết rằng, thứ có thể được ghi chép vào Hồng Mông Thủ Trát hoặc là đan dược độc môn của cá nhân Hồng Mông Phương Tiên, hoặc là đan phương đã thất truyền rất lâu trên đại lục, dù là người của Cô Nguyệt Hải cũng chưa chắc biết.
Chưa kể bà lão tóc bạc trước mắt này chỉ là một luyện khí sư, đối với luyện đan cũng không biết nhiều lắm.
Phong Cốt Đan thì bà ta lại càng không biết.
Khác với cách thức Diệp Lăng Nguyệt tiếp nhận sát hạch, Tiểu Đế Tân tuổi còn quá nhỏ, bà lão cũng không tiện dùng tinh thần lực trực tiếp kiểm tra tuổi xương của nó, chỉ có thể thông qua cách sờ xương để kiểm tra tuổi xương của Phượng Tân thôi.
Sợ rằng Tiểu Đế Tân rời khỏi mình xong sẽ khóc toáng, Diệp Lăng Nguyệt còn dè dặt đứng ở bên cạnh.
Ai ngờ, nàng lại một lần nữa lo lắng thừa rồi.
Tên nhóc giao đến trong tay bà lão, trước tiên là nhìn bà lão một cách ngây thơ, tiếp đó thì cười lên, một đôi mắt màu vàng kim tựa như mang theo điện vậy, nhìn đến nỗi bà lão lòng như nước đọng thậm chí là các nữ đệ tử ở bên cạnh đều đỏ cả mặt.
Trên gương mặt đầy nếp nhăn của bà lão lộ ra nụ cười cực kỳ hiếm có.
"Đúng là một tên nhóc làm cho người ta yêu thích."
Nói rồi, chỉ tùy tiện sờ sờ đầu của Tiểu Đế Tân thì coi như qua được rồi.
Diệp Lăng Nguyệt khẽ sốc, âm thầm khinh bỉ.
Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tên nhóc này rõ ràng đã tiếp diễn phẩm chất đặc biệt vạn người mê làm đổ gục từ đứa bé tám tháng cho đến bà lão tám mươi tuổi của Phượng Tân.
Tiểu Đế Tân cái đồ nịnh hót nhà ngươi, không tiết tháo! Mới tí tuổi đầu như vậy thì đã lấy lòng bà già, lớn lên rồi còn đến cỡ nào nữa!
Khinh bỉ thì khinh bỉ, nhưng hai người cũng coi như đã qua ải một cách có kinh sợ nhưng không nguy hiểm.
Khi trời chập choạng tối, toàn bộ mặt biển được ánh tà dương nhuộm thành màu vàng đỏ, một con thuyền lớn từ trên mặt biển chạy nhanh đến.
Thuyền lớn chính là đến đón các thiếu niên thiếu nữ vượt qua sát hạch đầu tiên ngày hôm nay, đến Cô Nguyệt Hải tham gia tuyển chọn lần hai.
Diệp Lăng Nguyệt âm thầm đưa Tiểu Ô Nha và Tiểu Chi Ước vào Hồng Mông Thiên, lúc này mới cõng Tiểu Đế Tân ngồi lên thuyền, thuyền chạy nhanh về phía sâu của biển.
Các song thân đưa tiễn con cái lên thuyền thì túm tụm ở bên bờ biển.
Đối diện với con trai con gái sắp rời ra, phần lớn mọi người đều khóc rưng rức, bộ dạng như sinh ly tử biệt.
Diệp Lăng Nguyệt thấy vậy thì kỳ lạ, nghĩ thầm chẳng qua là tham gia tuyển chọn, có cần phải như vậy không.
Các thiếu niên nam nữ được chọn cùng một ngày với Diệp Lăng Nguyệt, Tiểu Đế Tân đại khái có hơn một trăm người.
Khác với vẻ mặt thoải mái khi Diệp Lăng Nguyệt lên thuyền, những thiếu niên nam nữ đó ai ai cũng sắc mặt nghiêm trọng.
"Sao mọi người đều mặt mày rầu rĩ vậy, không phải đã vượt qua tuyển chọn lần đầu rồi sao?" Diệp Lăng Nguyệt tiện miệng hỏi một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi bên cạnh.
Thiếu nữ trông mặt có hơi giống với biểu tỷ Diệp Ngân Sương của Diệp Lăng Nguyệt, đều là mặt tròn chân chất, nhìn cách ăn mặt thì chắc là xuất thân con nhà trung lưu.
Nhưng tu vi võ học của nàng ta không tầm thường, là tu vi Luân Hồi nhị đạo.
"Vượt qua rồi thì đã sao, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Lẽ nào cô chưa nghe nói tuyển chọn thật sự mới vừa bắt đầu. Mỗi năm, đệ tử có thể vào Cô Nguyệt Hải nhiều nhất không quá năm mươi người. Đây cô xem thử trên thuyền chúng ta đã có hơn một trăm người, nghe nói trong hai mươi mấy ngày trước, mỗi ngày người được đưa đến Cô Nguyệt Hải đều không dưới số người tối nay."
Thiếu nữ đó chớp chớp mí mắt, nói với nỗi lo canh cánh trong lòng.
Việc này có nghĩa là từ tháng hai đến tháng ba, người vượt qua sát hạch lần đầu ít nhất cũng có tới ba bốn ngàn người, người có thể ở lại chỉ có khoảng một phần sáu mươi bảy mươi.
Trong năm mươi người này, đại đa số vẫn là đệ tử Ngoại Môn, chỉ có chưa đến một phần mười người cuối cùng mới có thể trở thành đệ tử Nội Môn cũng chính là Bích Nguyệt Đảo.
"Vậy những người còn lại thì sao?"
Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, sắc mặt cũng hơi trầm xuống vài phần.
Nàng đã nghĩ rồi, có thể tu luyện công pháp nguyên thần thì ít nhất cũng phải là võ học hạng nhất nhì, thậm chí là cao hơn.
Loại võ học này chỉ có Nội Môn mới có thể có, việc này có nghĩa là Tiểu Đế Tân phải trở thành đệ tử Nội Môn.
Nói cách khác nếu không thể trở thành đệ tử Nội Môn thì cũng phải trở thành đệ tử Ngoại Môn của một trong năm mươi người, suy cho cùng Tiểu Đế Tân còn nhỏ, Diệp Lăng Nguyệt cũng không xác định được nó có bắt chước thiên phú võ học yêu nghiệt đó của Vu Trọng hay không.
"Ai biết chứ, có một số người không vượt qua được sát hạch lần hai, sống chết không rõ, còn có một số người thì may mắn vượt qua sát hạch lần hai nhưng lại không vượt qua được sát hạch cuối cùng. Sau khi vào Cô Nguyệt Hải lại không thể tự tiện ra ngoài để tránh tiết lộ bí mật của Cô Nguyệt Hải, kết quả cuối cùng tám phần là trở thành tạp dịch của Cô Nguyệt Hải."
Thiếu nữ nói rồi, đáy mắt có hơi ửng đỏ.
Nàng ta học võ từ nhỏ, vẫn luôn muốn nổi bật hơn người nên mới rời xa quê hương đến Cô Nguyệt Hải bái sư.
Nhưng cho đến khi bước lên chiếc thuyền này đến Cô Nguyệt Hải, thiếu nữ lại có hơi lưỡng lự.
Bước lên chiếc thuyền này, phía trước có thể là con đường võ học của đỉnh cao đại lục, nhưng cũng có thể là một con đường không lối về. Có nghĩa là vứt bỏ tiếng tăm vang lừng và phồn vinh trước kia, trở thành một tạp dịch ti tiện.
Diệp Lăng Nguyệt nghe đến nỗi lông mày nhíu lại, rất rõ ràng việc này nàng cũng đã biết rõ trước đó.
"Không nói những việc này nữa, hai chúng ta nếu đã có duyên cùng vượt qua sát hạch lần đầu, sau này hãy chăm sóc cho nhau nhé. Ta tên là La Y, cô tên gì?"
Thiếu nữ mặt tròn quẹt khóe mắt rồi nặn ra một nụ cười gượng gạo, nàng ta đưa tay ra.
"Ta tên Diệp Lăng Nguyệt, đây là đệ đệ của ta, Tiểu Đế Tân."
Diệp Lăng Nguyệt cũng đưa tay ra, hai người coi như là quen biết nhau rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...